Sau khi vô số đá lớn xẹt qua trên bầu trời thành đường vòng cung rồi rơi xuống thành chủ La Sát, đế quốc Khoa Nhĩ Mạn đã lựa chọn tấn công không khác biệt ngay từ đầu, căn bản không bận tâm đến đá lớn này có thể tấn công được tường thành hay không, mục đích của chúng chính là hoàn toàn phá hủy cả tòa thành trì này.
Lượng lớn nhà cửa trong thành trực tiếp bị phá hủy, khắp nơi đều là dân chúng bị đè chết và chấn thương…
“A… đau chết ta rồi…”
“Cứu mạng…”
“Không… con ta… hãy cứu con ta…”
Đối mặt với đợt tấn công này, binh lính tộc La Sát lại không thể làm gì, bọn họ chỉ đành chờ đợi quân địch tấn công tới sau khi ngồi không canh giữ trên tường thành.
Đúng hai canh giờ sau, xe ném đá mới dừng tấn công, khắp nơi trong thành La Sát đã tử thương vô số, khắp nơi đều là những tiếng kêu rên thống khổ…
“Tấn công…”
“Tùng… tùng… tùng… tùng…”
Vô số binh lính Khoa Nhĩ Mạn phát động tấn công, những binh lính này đầu cuốn vải bố, lưng đeo lưỡi câu, sau lưng dắt hai thanh đoản đao, vừa nhìn đã biết là tộc du mục điển hình.
Những người này là bộ binh mà chỉ có Khoa Nhĩ Mạn mới có, chuyên môn dùng để phá thành, đặc điểm lớn nhất của họ chính là thiên về leo trèo.
“Sưu… sưu… sưu…”
Vô số cung tên bắn ra từ tường thành, lượng lớn binh lính Khoa Nhĩ Mạn ngã xuống đất, thế nhưng thế tấn công của đại quân không hề chậm lại.
“Nhanh… nhanh tăng tốc, những người dẫn trước leo lên được tường thành sẽ được thăng chức ba bậc, thưởng trăm lượng vàng…”
“Giết…”
Một tháng nay, những người Khoa Nhĩ Mạn này gần như đã càn quét tất cả nơi đóng quân của tộc La Sát, khiến chúng tràn ngập quyết tâm tất thắng…