Vân Huyên hít nhẹ một hơi. – Hẳn là đều nghe thấy phong thanh về việc Bối Quan Nhân xuất thế nên mới bám theo tới đây.
– Bọn họ cũng có hứng thú với những khoản bồi thường của Bối Quan Nhân sao? Dương Khai ngạc nhiên, trong đó có đến mấy người là cường nhân Siêu Phàm tam tầng cảnh, thân phận, công lực siêu phàm, đáng ra không nên để ý đến cái lợi nhỏ nhoi này mới đúng.
– Bọn họ quả thật không hứng thú với khoản bồi thường của Bối Quan Nhân, nhưng lại rất để tâm tới bí mật to lớn về thân thế của Bối Quan Nhân, bất cứ ai cũng đều muốn vạch trần thân thế và bí mật của y, cái mà họ để mắt tới chính là bản thân Bối Quan Nhân.
Dương Khai khẽ gật đầu, hơi hiểu ra.
Kỷ Viêm vẫn đang bàn bạc cùng đám người đó, thái độ cung kính, y tuy là thành chủ Liệt Hỏa Thành dưới trướng Độc Ngạo Minh, nhưng tu vi chỉ có Siêu Phàm nhất tầng cảnh, đứng trước mặt đám cao thủ này cũng không dám thất lễ.
Bàn bạc hồi lâu, Trâu Hưng của Huyền Thiên Minh gật đầu nói: – Nếu đã vậy, chúng ta hãy đợi thêm một canh giờ, mong Kỷ thành chủ hãy nắm bắt thời gian.
Diêu Địch của Chiến Hồn điện cũng cười mấy tiếng quái gở: – Trời cao cũng có đức hiếu sinh, tất nhiên bọn ta sẽ không làm quá mức cho phép đâu, Kỷ thành chủ mau đi đi.
– Đa tạ chư vị! Kỷ Viêm vô cùng cảm kích, vội vàng bay trở về sắp xếp mọi việc trong thành.
Liệt Hỏa Thành có rất nhiều võ giả, nhưng đại đa số công lực không cao, nơi này mà xảy ra biến cố gì, bọn họ khó lòng trốn thoát kịp.
Kỷ Viêm giải thích rõ mọi điều thiệt hơn, ai muốn đi thì lập tức đi ngay, ai không muốn thì Kỷ Viêm cũng đành chịu, y tuy là thành chủ nhưng cũng không thể ra lệnh cho những võ giả không thuộc Độc Ngạo Minh được.
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Không gian đất trời xung quanh với Bối Quan Nhân làm trung tâm, vây kín cơ man là người, từng cặp mắt nổ lửa nhìm chằm chằm Bối Quan Nhân như nhìn thấy một miếng bánh thơm ngon nóng hổi vậy.
Kỷ Viêm lo lắng quay lại, quan sát tình hình bốn phía, bất đắc dĩ lắc đầu thởi dài.
Y đã làm tất cả những chuyện mình nên làm, những người còn ở lại đây chắc chắn sẽ không đi rồi, Kỷ Viêm cũng đành bó tay.
– Vân cô nương, ba người không được rời ta quá xa, Bối Quan Qhân tuy sẽ không ra tay với con người, nhưng y xuất hiện ở đâu, thì nơi đó đều rất nguy hiểm. Kỷ Viêm trầm giọng dặn dò, Vân Huyên trịnh trọng gật đầu.
Trong mấy chục cường nhân đó, Trâu Hưng bỗng nhiên đi ra, dừng trước mặt Bối Quan Nhân, dõng giạc nói: – Chư vị hẳn đã nghe qua truyền thuyết về Bối Quan Nhân rồi đúng không? Ha ha, hôm nay cơ duyên đã ở trước mặt các vị, tuyệt đối không thể bỏ qua, ai muốn được lợi bây giờ có thể động thủ, bọn lão phu sẽ lược trận cho các ngươi!
Trâu Hưng của Huyền Thiên minh vừa lên đã giật dây mê hoặc đám võ giả xung quanh động thủ, hiển nhiên không phải có ý tốt, đa số mọi người đều hiểu rõ, nhưng nhớ tới truyền thuyết kia, vẫn có người không kìm nén được, liền tung võ kỹ và bí bảo của mình ra.
Hơn mười luồng hào quang ẩn chứa những đòn tấn công bất phàm, ập thẳng về phía Bối Quan Nhân đang nhắm mắt dưỡng thần, những đòn đánh này tối thiểu cũng là chiêu toàn lực của cao thủ Thần Du cảnh, nhưng đánh vào người Bối Quan Nhân cứ như ném đá xuống biển rộng, chẳng có chút tác dụng gì.
Mà Bối Quan Nhân cũng chẳng có chút phản ứng, chỉ hứng chịu những chiêu thức đó bằng thân thể cùng vẻ mặt thờ ơ, vẫn nhắm mắt dưỡng thần như trước.
Mười mấy người xuất thủ đó lùi về phía sau vài bước, cảnh giác mãi một lúc, cũng không thấy Bối Quan Nhân có phản ứng gì, bèn vui mừng hết đỗi, thì ra lời đồn không phải nói suông, bất kể người ta có tấn công như thế nào, Bối Quan Nhân cũng sẽ không ra tay với ai hết.
Rất nhanh, có thêm nhiều người thi triển những đòn tấn công như che trời phủ đất nhằm vào Bối Quan Nhân.
Rầm rầm rầm…
Mặt đất gào thét dữ dội, từng khe rứt toạc ra, mặt đất xung quanh Bối Quan Nhân bị phá tan nát trong tức khắc, năng lượng hỗn loạn vần vũ bên cạnh y, sản sinh ra một lực quá hoại ngoài sức tưởng tượng.
Nhưng Bối Quan Nhân vẫn bất động.
Tất cả võ giả vây quanh đều đã xuất thủ, tung hết toàn lực.
Cuối cùng, Bối Quan Nhân cũng chậm rãi mở mắt ra, mũi phì ra sóng khí rõ mồn một, y thở dốc nặng nề, đi cùng hơi thở hổn hển của y, không khí khắp trời đất chợt như ngừng trệ.
Thế công kích của từng người dần chậm lại, họ lo lắng đề phòng, sợ Bối Quan Nhân sẽ phản kích lại. Nhưng yên tâm tay là mặc dù bị tấn công đến mức đó, Bối Quan Nhân vẫn không trả đòn, chỉ đứng thẳng ở đó, hai mắt mông lung quan sát hết thảy tình cảnh trước mắt, hình như còn có vẻ không hiểu gì lắm.
Dương Khai hãi hùng, tới giờ khắc này hắn mới ý thức được điểm đáng sợ của Bối Quan Nhân.
– Đây là một vị cao thủ Thánh cấp? Dương Khai quay đầu nhìn Vân Huyên.
– Đúng vậy! Vân Huyên gật đầu.
Dương Khai liền nheo mắt lại.
Một vị cao thủ Thánh cấp, lại luân lạc tới bước đường này, cũng không biết rốt cuộc y đã gặp phải biến cố gì, quả đúng là thế sự thật vô thường.
– Đám người đó sao vẫn chưa động thủ? Nguyễn Tâm Ngữ nhìn đám người Lôi Quang Thần Giáo và Huyền Thiên Minh, khẽ giọng hỏi.
– Bọn họ đang đợi! Kỷ Viêm thở dài. – Phòng ngự của cao thủ Thánh cấp, kể cả họ cũng phải tốn sức lắm mới có thể phá vỡ nổi, hiện giờ có nhiều người như vậy giúp đỡ, tất nhiên họ phải vui vẻ ngồi mát ăn bát vàng rồi, tuy nhiên, họ sắp xuất thủ rồi đấy.
Vào chính lúc này, đám người theo đuôi Bối Quan Nhân rốt cục đã có hành động.
Diêu Địch của Chiến Hồn Điện nhìn một chút, mở miệng nói: – Được kha khá rồi, chúng ta cũng nên xuất lực thôi, bằng không người hay tin đến lại ngày càng nhiều, chuyện này khó mà xử lý ổn thỏa được.
– Cũng được. Hứa Kỳ khẽ gật đầu.
– Giải quyết xong sớm một chút để còn về bẩm báo, bám theo hắn cả một tháng, bộ xương già này mệt rã rời rồi.
– Động thủ thôi! Trâu Hưng cũng gật đầu đồng ý.
Ba người thống nhất ý kiến, những người khác tất nhiên cũng không nhiều lời nữa, đều xuất ra bí bảo của mình.
Từng luồng khí tức mênh mông cuồn cuộn thổi ra, vô số bí bảo, võ kỹ nhắm vào người Bối Quan Nhân như mưa sao băng, hung mãnh hơn thế tấn công của đám người tạp nham vừa rồi vô số lần.
Ầm ầm…
Mặt đất nứt ra, cả một khu vực trăm dặm rung chuyển ầm ầm.
Dưới thế công kích như vậy, cuối cùng Bối Quan Nhân cũng có phản ứng, không ít vết thương toạc ra trên thân thể y, những bướu thịt và bọc mủ đó vỡ ra trong nháy, từ đó trào ra thứ chất lỏng đặc sệt màu xanh biếc.
Thứ chất lỏng này vừa xuất hiện, mọi người đều cảm giác được một thứ khí tức tử vong đập vào mặt.
Xoẹt xẹt…
Những nơi chất lỏng xanh đó đi qua, mặt đất liền không còn sức sống, bị nhuộm thành màu xanh lục trong phúc chốc, kinh hãi đến cực điểm.
Hơn nữa, thứ chất lỏng này khuyến tán với tốc độ cực nhanh, hung mãnh khuếch trương hệt như bùng nổ.
Vài võ giả ở gần chưa kịp tránh né, liền bị thứ chất lỏng này bám phải, chưa kịp ừ hử lấy một tiếng, người họ đã hóa thành máu loãng, thân xác, xương cốt không còn lại gì.