Chu Duẫn Cường nhìn Giang Nghĩa, giọng băng lãnh nói: “Cậu hôm nay là cố ý để cho tôi xuống đài không được đúng không?”
Giang Nghĩa cười.
“Tôi chỉ là đến tặng quà, sao lại để ông xuống đài không được chứ?”
“Sao, ngại quà tặng trọng lượng nhẹ hửm?”
Giang Nghĩa vung tay lên: “Đừng nóng vội, xem hết đồ vật bên trong, ông sẽ không còn cảm thấy quà tặng nhẹ nữa.”
Lập tức có người tới mở ra nắp tám chiếc quan tài, chỉ thấy trong mỗi một chiếc quan tài đều nằm đấy một hán tử cường tráng, tay chân bọn họ bị trói, miệng đều bị dán chặt băng dính.
Đáng sợ nhất là con mắt.
Trên mắt tám tên tráng hán đều quấn lấy băng gạc, có thể thấy được rõ ràng, phía trên băng gạc có vết máu, điều này nói rõ con mắt tám người đều đã mù.
“Tám món quà tặng này, thích không?” Giang Nghĩa hỏi.
Chu Duẫn Cường thấy người bên trong quan tài, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Tám người này, đúng là người ông phái đi ra theo dõi Giang Nghĩa, mục đích đúng là muốn tìm ra toàn bộ bạn bè thân thích của Giang Nghĩa, để Giang Nghĩa đau khổ không muốn sống.
Kết quả chẳng những không có hoàn thành nhiệm vụ, còn bị Giang Nghĩa ‘phản sát’.
Ông để bọn họ theo dõi Giang Nghĩa?
Ha ha, kết quả là, con mắt toàn bộ tám người đều bị mù, một tên đều trốn không thoát.
Diêm Khải Văn không chịu nổi.
Những người này đều là ‘đồng đảng’ của anh ta, anh ta có thể diễu võ giương oai ở bên ngoài, tất cả đều dựa vào tám người này làm tay chân cho, lập tức tám người đều bị phế đi, sao anh ta có thể chịu được?
“Giang Nghĩa, cậu thật là ác độc!”
“Thật sao? Ác sao? So với việc anh làm ra, sợ là theo không kịp?”
Diêm Khải Văn tự nhiên biết Giang Nghĩa nói cái gì.
Hôm qua anh ta cố ý đưa thẻ nhớ khiêu khích, chính là muốn khiến Giang Nghĩa giận dữ, trên thực tế anh ta đã thành công, Giang Nghĩa xác thực rất tức giận, lửa giận công tâm, lửa giận ngút trời.
Khác với dự tính chính là, Diêm Khải Văn đánh giá sai thực lực Giang Nghĩa.
Anh ta xem Giang Nghĩa chỉ là nhân viên phổ thông, nhiều lắm là thân thủ không tệ, anh ta không sợ người như thế, có thể tùy ý cầm nắm, tùy tiện bắt nạt.
Nhưng anh ta đã sai.
Thân phận Giang Nghĩa cao hơn so với tưởng tượng của anh ta, lửa giận Giang Nghĩa cũng là thứ anh ta không chịu đựng nổi!