Đợi ba vị Hành tẩu không thấy bóng dáng, năm người nhìn nhau, Lý Ngọc Quyên không cam lòng nói nhỏ:
– Ba người các ngươi cũng ép không được một mình hắn, hiện tại còn làm ra vẻ chúng ta làm sai, nếu các ngươi có thể giúp chúng ta ra mặt, chúng ta cần gì phải như thế.
La Minh Quang hừ lạnh nói:
– Không cần để ý tới bọn họ, ba người bọn hắn cũng chỉ giả vờ giả vịt mà thôi, cuối năm khi đưa quà hiếu kính nhất định mọi người lại vui vẻ, làm như không có chuyện gì phát sinh.
– Tức nhất chính là điểm này, có được chỗ tốt nhưng không làm được chuyện!
Lý Ngọc Quyên cắn răng.
– Ài! Hành tẩu trong thiên hạ đều có phẩm chất đạo đức như vậy, trong tay lại không có thực quyền gì, tặng chỗ tốt cũng chưa chắc có thể giúp ngươi hoàn thành chuyện gì, nhưng nếu ngươi không đưa, người ta ngày ngày lượn lờ trước mặt Cung chủ, khả năng bôi xấu ngươi là hoàn toàn có thể xảy ra, coi như là bỏ tiền thoát tai họa đi!
Mã Vị Hàn thở dài một tiếng, chợt cấp tốc nhìn sang hai bên, hắn đã có bài học họa từ trong miệng mà ra.
Năm người nhìn nhau, cùng có dự cảm, cũng không dám nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời đi… Trong cung, Miêu Nghị được giữ lại, đi theo bên cạnh Trình Ngạo Phương, bước chậm trong hoa viên, Tình cô cô và Vũ cô cô theo đuôi phía sau.
Nhân mã bên phía Trấn Nhâm điện và Trấn Quý điện đã được phối trí đầy đủ nhân viên, Trình Ngạo Phương không tránh được quan tâm đến tình huống của hai điện.
– Nghe nói thủ hạ ngươi mới chuẩn bị chính là Đại tổng quản hưởng thụ đãi ngộ của Điện chủ Trấn Quý điện?
Trình Ngạo Phương đột nhiên hỏi.
Miêu Nghị trả lời:
– Chỉ là để thuận tiện cho hắn làm việc vì thủ hạ mà thôi.
Trình Ngạo Phương lạnh nhạt nói:
– Người có thể làm cho ngươi cố ý giành giật từ bên phía Nguyệt Hành cung, lại vượt qua quy cách đãi ngộ, nói vậy năng lực cũng bất phàm?
Lời này vừa nói ra, Miêu Nghị lập tức sinh lòng cảnh giác, lo lắng nữ nhân này sẽ đào thủ hạ của mình, nếu nữ nhân này mạnh mẽ hạ pháp chỉ đòi người, mình cũng khó mà ngăn chặn, lúc này ha hả cười nói:
– Năng lực dĩ nhiên phải có! Quan trọng là…, ty chức và hắn chính là có giao tình cũ, năm đó nếu không phải hắn thưởng thức và chọn ra, ty chức cũng không có ngày hôm nay.
Trình Ngạo Phương không tỏ rõ ý kiến, “ừ” một tiếng, quay đầu lại liếc hắn một cái, thay đổi đề tài:
– Không biết Miêu Hành tẩu có từng nghị luận sau lưng chuyện Bổn cung tìm thuộc hạ làm trượng phu hay không?
– Ách…
Miêu Nghị chột dạ một cái, chưa từng nghị luận mới là lạ, nhưng hắn dĩ nhiên kiên quyết phủ nhận:
– Không có! Tuyệt đối không có!
Trình Ngạo Phương vuốt cằm nói:
– Được! Vậy ngươi thề độc đi, chứng minh ngươi chưa từng nghị luận.
Lời này thật sự Miêu Đại điện chủ ghê tởm. Không ngờ Trình Ngạo Phương lại dùng cách hắn đối phó với đám người Mã Vị Hàn để đối phó với hắn.
Ngươi không để bọn Mã Vị Hàn thề độc lại kêu ta thề, rút cuộc là có ý gì à? Miêu Nghị có thể nói là nghiến răng ken két.
Nhưng giống như đám người Mã Vị Hàn, Miêu Nghị không thề độc cũng không được, hắn không tìm ra bất kỳ lý do cự tuyệt, chỉ có thể kiên trì nói:
– Ty chức thề…
– Được rồi!
Trình Ngạo Phương dừng bước xoay người, nhìn hắn nói:
– Nếu thấy khó khăn, cần gì phải miễn cưỡng, nói cũng đã nói rồi. Một nữ nhân như ta đường đường chính chính tìm một người đàn ông làm trượng phu, đôi bên cùng vui vẻ, cũng không phải là làm chuyện gì xấu xa, không sợ người khác ở sau lưng nói xấu.
—————