“Nếu không có kinh nghiệm trong nhà bếp thì động tác của anh ta sẽ không thuần thục lưu loát như thế được.” Cô nhỏ giọng nói với Barry.
“Anh đói quá.”
Barry lẩm bẩm nói.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn.
Hai anh em sắp xếp bàn ăn ngay ngắn rồi ngồi ở đó với ánh mắt chờ mong.
“Anh, bao lâu rồi anh chưa được ăn cơm?” Mèo nhỏ đột nhiên hỏi.
“Một tháng lẻ bảy ngày, không phải em cũng vậy sao.” Barry nói.
“Em chỉ bị đói hai mốt ngày thôi.” Mèo nhỏ nói.
“Không đúng, anh nhớ lúc đó chúng ta cùng hết đồ ăn mà.” Barry thấy kỳ quái nói.
“Em giấu một ít điểm tâm.” Mèo nhỏ nói.
Trong khi họ nói chuyện, Cố Thanh Sơn đã bưng từng đĩa đồ ăn lên.
Hắn cũng chọn vài loại rượu, cũng không pha chế gì đặc biệt mà chỉ dựa theo cách khiến khẩu vị sảng khoái nhất để kết hợp.
Một bữa tối vừa có rượu vừa có rau với đầy đủ hương vị và màu sắc đã chuẩn bị xong.
Ba người cụng một ly.
“Cảm ơn đã giữ tôi lại.” Cố Thanh Sơn nói.
“Đừng khách sáo, cảm ơn bữa cơm phong phú của cậu.” Barry nói.
“Mọi người dùng tự nhiên đi, chờ ăn cơm xong tôi sẽ chuẩn bị mấy món điểm tâm.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được, vậy thì tôi không khách sáo đâu.”
Barry và Mèo nhỏ lập tức ăn quên mình.
Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để ăn cơm.
“Ngon quá, ngon quá!” Barry nói.
Mèo nhỏ nhìn Cố Thanh Sơn: “Thực ra chúng tôi nói sai rồi, dựa vào khả năng nấu ăn này của anh đi khắp các thế giới cũng không vấn đề gì.”
“Cái này à, có đôi khi yêu ma quá lợi hại tôi cũng không qua được.” Cố Thanh Sơn thẳng thắn nói.
Mèo nhỏ sáng tỏ liền cười cười.
Đối phương ăn ngay nói thật như vậy, tuyệt đối không hề kiêng kỵ thực lực của bản thân thấp kém, điều này khiến cô nảy sinh một cảm giác thoải mái.
Ăn xong cơm.
Hai anh em nhà này vẫn chưa thỏa mãn.
“Đã lâu rồi không được ăn bữa cơm ngon như vậy.” Barry vui vẻ vỗ vỗ bụng nói.
Mèo nhỏ dường như lại bị cái gì đó hấp dẫn, ánh mắt nhìn chằm chằm một hướng khác trong hư không.
“Sao thế?” Barry hỏi.
“Có một thứ tản ra sức mạnh rất lớn, đang tiến gần đến mấy tầng thế giới bên trái chúng ta.”
“Chẳng lẽ là người đến đòi nợ? Mau đóng hố đen lại, không cho họ vào là được rồi.” Barry không quan tâm nói.
Mèo nhỏ nhìn hư không đen như mực, cười rộ lên.
“Không phải người đòi nợ, lần này là một ma quỷ địa ngục nổi tiếng, đã từng hủy diệt ba nghìn nền văn minh thế giới, hiện giờ đang tiến vào phạm vị tầng thế giới nối tiếp với câu lạc bộ.” Cô ấy nói.
“Ồ? Có chuyện tốt như vậy sao, chẳng lẽ nó không biết anh à?” Barry hứng thú.
“Có thể là không biết anh, có thể là vì có một đám người đang đuổi theo phía sau nó.”
“Xem ra là hoảng loạn quá nên nhầm đường rồi.”
“Anh mau quyết định đi, cách ma quỷ không xa là thế giới một người bạn cũ của chúng ta.” Mèo nhỏ thúc giục.
Barry nắm hai tay thành nắm đấm cụng tay vào nhau nói: “Không cần nghĩ ngợi gì cả, anh ăn rất ngon miệng, cảm giác thực lực đang khôi phục nhanh chóng —— vừa dịp vận động một chút cho dễ tiêu hóa.”
Mèo nhỏ thấy thái độ này của hắn ta, liền lấy ra một quyển vở bắt đầu viết.
Tốc độ viết chữ của cô rất nhanh, vừa viết vừa lẩm bẩm trong miệng.
“Đến từ tầng thứ năm địa ngục.”
“Có trí tuệ xảo quyệt, gian ác.”
“Da màu đỏ, một đôi tai dài, một con mắt giả, thân hình cao lớn.”
“Am hiểu dùng binh khí, thuật pháp luyện ngục đã đạt đến trình độ bậc thầy.”
“Năng lực mạnh nhất là —— ẩn nấp và ám sát.”
“Tên hiệu trong chư giới là: Kẻ Hủy Diệt.”
Viết đến đây, cả trang giấy tản mát ra ánh sáng.
“Xong rồi!” Mèo nhỏ la lên.
“Đưa gã vào câu lạc bộ.” Barry nói xong, xoay người chạy về phía câu lạc bộ.
Mèo nhỏ nhanh chóng viết câu cuối cùng.
“Tên ma quỷ này xuất hiện ở câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa!”
Ba!
Cả trang giấy phát ra âm thanh rõ ràng, sau đó biến mất.
Cùng lúc đó, trong câu lạc bộ truyền đến một tiếng nổ vang trời.
Tiếng nổ qua đi, một giọng nói hung ác vang lên: “Chết tiệt, đây là đâu? Ngươi là ai?”
Giọng nói dương dương tự đắc của Barry vọng tới: “Con rệp kia, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta là Barry của Thiết Quyền Chính Nghĩa!”
“Barry? Barry nào?”
“Xem ra ngươi không biết ta rồi ”
“Đồ thần kinh, bây giờ ta đi liền, tốt nhất ngươi hãy thành thật một chút, đừng chọc vào ta.”
“Chờ một chút.”
“Làm gì?”
“Chúng ta làm quen với nhau.”
—— Ầm!
Rầm rầm rầm rầm rầm!
Trong câu lạc bộ truyền đến tiếng chấn động long trời lở đất.
Mặc dù như thế nhưng toàn bộ câu lạc bộ vẫn bình yên vô sự, không có một cục gạch hay ngói vụn bị nứt ra.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng nghiêng tai lắng nghe.
Cuộc chiến càng ngày càng kịch liệt, đồng thời không có dấu hiệu dừng lại.
Cố Thanh Sơn nhịn không được hỏi: “Cô có biết thực lực của con ma quỷ này không?”
“Chờ đánh xong một hiệp là biết ngay thôi.”
Mèo nhỏ bưng bát, vừa ăn vừa hàm hồ đáp.
Thức ăn hôm nay ngon thật, lát nữa mình lại ăn thêm bát nữa!