“Này mà ăn gian? Ở đây sống chật vật như thế, ta tội gì phải làm khổ mình. Dù sao cũng chỉ có ta với Ngân Hào ăn, người khác sẽ không phát hiện.”
[Cô không sợ Ngân Hào nghi ngờ cô?]“Nghi rồi có làm gì không?”
Hệ thống: Được thôi, sẽ không làm gì cả. Ngân Hào căn bản là chạy không thoát khỏi tay ký chủ. Nghi ngờ thì đã làm sao, sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay cô, khéo còn thua một cách cam tâm tình nguyện.
Đường Quả thấy được rồi, liền múc ra một bát canh xương hầm cho Ngân Hào. Chàng nhìn nước canh trắng sữa trong bát, cảm thấy nước canh bên cạnh có vẻ trong hơn, quả quyết nhận lấy.
Đường Quả cũng không khách khí, tự múc một bát rồi bắt đầu ăn.
Ngân Hào thấy cô ăn ngon như thế, cũng uống một ngụm canh. Canh vừa vào trong miệng, mùi vị còn tốt hơn cả so với dự liệu. Trong miệng đầy mùi thơm, dường như cả vị ngon của thịt và xương đều ở trong canh.
Chàng cắn một miếng thịt, vừa cắn thịt đã nát, thật sự ăn quá ngon.
Thấy cô cắn xương, chàng có hơi sửng sốt một chút. Đường Quả nói, “Xương cũng nấu nát rồi. Đại tư tế, ngài ăn thử đi, ăn rồi ngài sẽ thấy xương cũng ăn rất ngon đó.”
Ngân Hào do dự một lúc, cuối cùng cũng nghe theo Đường Quả, cắn thử một chỗ có thể cắn. Quả nhiên là nhai được, mùi vị cũng không tệ.
Sau đó không cần Đường Quả nói thêm gì, Ngân Hào ăn một bát rồi ăn đến bát thứ hai, hai người chẳng mấy chốc đã ăn hết canh xương hầm.
Cả hai ở đây ăn đến suиɠ sướиɠ, người trong bộ lạc cũng ngửi thấy mùi, đứng xa xa nhìn đại tư tế và A Quả Quả uống canh.
Không ai dám đến chỗ đại tư tế xin ăn, đành phải quay đầu trở về dựa theo cách của Ninh Lạc để tự nấu, chỉ là mùi vị làm sao cũng không sánh được với đại tư tế bên kia.
Bọn họ thầm nghĩ, quả nhiên là đại tư tế, nấu canh thôi cũng tốt hơn bọn họ.
Thậm chí còn ngầm cảm thấy, canh của đại tư tế còn ngon hơn cả canh của Ninh Lạc.