Lý Long Cơ phiền muộn vỗ bàn:
– Tại sao lại là ‘khó nói ’? Vậy được rồi, ta đổi phương thức hỏi, nếu như nàng động thủ, ngươi có mấy phần thắng!
– Chỉ là ‘nếu như’…
Tần Tiêu không trốn tránh nhìn qua Lý Long Cơ:
– Sáu thành phần thắng.
Lý Long Cơ nhíu mày, nói:
– Vì cái gì không phải mười thành?
Tần Tiêu cười lạnh:
– Trong thiên hạ không có chuyện gì là mười thành nắm chắc cả. Ta nói sáu thành kỳ thật chính là lạc quan nhất, sợ làm sợ ngươi. Kỳ thật chuyện xấu lớn nhất là trên triều đình, nói thí dụ như ý của hoàng đế. Điện hạ, trước phải nói một câu, hoàng đế tỏ thái độ như thế nào? Tình hình cụ thể như thế nào?
Tần Tiêu nói lời này chạm vào chỗ mẫn cảm nhất trong thần kinh của Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ cắn chặt hàm răng, gương mặt anh tuấn của hắn lúc này vặn vẹo dữ tợn.
Sau đó tràn đầy phẫn uất cùng thương cảm nói ra:
– Ta chưa từng thấy phụ hoàng dùng biểu lộ này với ta!
– Ở trước mặt quan lại trong triều hắn nói, vì an nguy thiên hạ Đại Đường, cam nguyện thoái vị, thoái vị cho thái tử Long Cơ!
– Lúc ấy toàn bộ triều đình như sắp điên lên.
– Thái Bình công chúa cũng điên lên. Nàng quên chính mình là thần tử, đột nhiên từ trên đất nhảy dựng lên, liên tục kêu gào ‘bệ hạ vạn lần không được’.
– Phụ hoàng chưa từng kiên quyết và quyết đoán như hôm nay. Hắn tuyên bố một ít chuyện vì dị tượng, cũng chỉ nói một câu ‘ý trẫm đã quyết, chớ có nói nữa’, hắn tuyên bố bãi triều.
Lý Long Cơ trường thở dài một hơi:
– Ta tới thư phòng của phụ hoàng, phát hiện hắn trong một ngày như già đi mười tuổi. Trên người của hắn đầy mệt mỏi và thương cảm. Hắn nói với ta, ‘tam lang, ngươi là minh quân mà thiên hạ cần, phụ hoàng vô năng đành giao cục diện rối rắm này giao cho ngươi. Ngươi nên hiểu tâm nguyện của phụ hoàng, không nên chờ tới lúc tới bên linh cữu của ta’.
Lý Long Cơ nắm chặt bàn tay:
– Các ngươi nói, các ngươi nói đi, ta có thể làm sao? Ta còn chỗ lựa chọn sao? Phụ hoàng thoái vị tự xưng thái thượng hoàng, mỗi năm ngày vào triều một lần, xử lý quân quốc cùng dân chính đại sự. Ta lên làm hoàng đế vẫn như lúc làm thái tử! Cả triều trọng thần, quân đội nhân viên quan trọng đều nằm trong tay Thái Bình công chúa!
– Nàng không chỉ có ý nguyện làm Trấn Quốc Thái Bình công chúa, như chuyện tòng quân, đại sự triều chính, quan viên ngoài tam phẩm không nói gì với ta, vẫn toàn bộ do Thái Bình công chúa cùng phụ hoàng tham chính giải quyết. Phụ hoàng còn muốn ta cho nàng thêm thực ấp, ban thưởng thêm cho nàng ta còn nhiều hơn cả quốc khố! Nàng có thể dễ dàng tham gia bất cứ chuyện gì trong triều! Quân đội trong tay của nàng có thể tẩy trừ Trường An! Ta làm hoàng đế có ý gì? Có ý nghĩa gì đây?
Trương Cửu Linh hơi cau mày, chậm rãi thở dài:
– Điện hạ, thỉnh tỉnh táo! Tà bất thắng chính, sẽ có cách giải quyết.
Tần Tiêu lẳng lặng, lạnh lùng nhìn qua Lý Long Cơ, không nói một lời.
Lý Long Cơ cũng phát hiện khác thường của Tần Tiêu địa, nói ra:
– Ngươi làm gì nhìn ta như vậy? Ngươi không phải có nhiều chủ ý sao? Ngươi không phải bảo đảm với ta. Bảo rằng đông cung không mất sao? Vì sao chuyện cho tới bây giờ ngươi không nói lời gì?
Hùng hổ dọa người!
Tần Tiêu vẫn như trước nhìn qua hắn, chậm rãi nói ra:
– Ta đang đợi ngươi tỉnh táo lại.
Lý Long Cơ giật mình cả kinh, trên người rùng mình một cái, gật đầu nói:
– Đúng, ngươi nói đúng… Tức giận quá nhiều, ta dường như quên trước kia đã nói gì với ngươi. Đều ném ra khỏi đầu rồi.
Trương Cửu Linh nghi hoặc nhìn qua Tần Tiêu:
– Đại Đô Đốc từng nói qua cái gì?
– Cũng không có gì, chỉ là sớm phân tích qua mà thôi, Thái Bình công chúa tất bại.
Tần Tiêu lạnh nhạt nói ra:
– Đầu tiên, điện hạ nhất định phải có tín niệm tất thắng. Nếu như ngay cả tín niệm còn không có, trước mắt chỉ thấy nguy cơ và khó khăn, vậy thì cái gì cũng không cần làm. Phải nhìn hy vọng và thời cơ, như vậy mới có cơ hội lật bàn hắng lợi.
Trương Cửu Linh cũng gật đầu nói:
– Đúng vậy a! Điện hạ. Đại Đô Đốc nói có lý. Điện hạ là chính thống hoàng gia, Thái Bình công chúa chỉ là sủng thần lộng quyền, làm sao có thể bao trùm lên đầu hoàng đế chứ? Nàng muốn làm nữ hoàng thứ hai, hoặc dã tâm như Tư Mã Chiêu thì ai cũng biết. Cho dù nàng có năng lực và thực lực này, nhưng cũng không có thiên đạo! Nghịch thiên mà đi tất bại vong. Cửu Linh hoàn toàn đồng ý với lời của Đại Đô Đốc!
Lý Long Cơ liên tục gật đầu:
– Đúng! Mặc kệ tình thế ác liệt như thế nào. Chúng ta cũng phải có lòng tin, không thể bị con cọp giấy hù ngã được. Nhìn xa trông rộng, bắt tay vào việc nhỏ mà làm. Đại Đô Đốc, ngươi phân tích một chút, thế cục trước mắt như thế nào, nhất là quân đội trong thành Trường An.