Nhưng trong lòng Ma Quang kêu khổ, không biết phải làm thế nào, nó bỗng thấy được gần đó có ba võ giả Cự Ma tộc cùng Man tộc kinh ngạc nhìn mình, vẻ mặt quỷ dị.
Trong lòng Ma Quang nháy mắt rớt xuống dưới điểm đóng băng!
Trong ba người, có hai người là Ma Quang có chút ấn tượng, bọn họ là tôn chủ đến từ Thông Thiên tháp khác!
Đúng là sóng trước chưa hết, sóng sau lại đến! Ma Quang tuyệt đối sẽ không ngây thơ cho rằng đối phương sẽ rút đao hỗ trợ vào lúc này!
Trên thực tế, ba tôn chủ này quả thật đang định cháy nhà hôi của.
– Người kia không phải là Lâm Minh ư?
Tôn chủ Man tộc dẫn hai người khác suốt dọc đường cẩn thận đi qua khu trung tâm, vốn tưởng có cơ duyên gì, kết quả lại phát hiện có người đột phá vào lúc này!
– Quả thật là Lâm Minh, hắn lại đang đột phá Toàn Đan, hắn điên rồi ư?
– Tên ngu xuẩn này, lại đi đột phá vào hiện giờ, dẫn tới một đám tà linh cấp thấp vây công, muốn chết!
Tôn chủ Cự Ma tộc cười lạnh, theo hắn thấy đây hoàn toàn là hành vi tự sát!
– Có lẽ Lâm Minh gặp được cơ duyên gì, không áp chế được chân nguyên, bắt buộc phải đột phá, ta nhớ tu vi của hắn lúc trước còn cách Toàn Đan khá xa, không có nửa năm thì đừng mơ đột phá. Nếu không gặp được đại cơ duyên, là tuyệt đối không thể!
Tôn chủ Man tộc nói, trong mắt lóe sáng, cơ duyên có thể làm võ giả đột phá… Chính là thứ hắn khao khát nhất trong chuyến đi này!
– Hắn không có đồng bọn, một người một mình, khẳng định có cổ quái. Hơn nữa thanh thế khi hắn đột phá không tầm thường, người thường đột phá Toàn Đan cũng không thấy có thanh thế lớn như vậy.
– Tuyệt đối có vấn đề!
Ba vị tôn chủ nháy mắt khẳng định, Lâm Minh gặp được đại cơ duyên trong Vạn Cổ Ma Khanh, như thế mới đột phá Toàn Đan gây ra thanh thế lớn đến vậy. Còn đội hữu của Lâm Minh, có lẽ đã chết, có lẽ đã rời đi, vì thế toàn bộ cơ duyên này đều rơi lên một mình Lâm Minh.
Loại chuyện này, có ai không đỏ mắt?
Ba người liếc nhau, đều thấy được sát khí trong mắt đối phương.
Giết Lâm Minh, bọn họ có khả năng sẽ tìm được chỗ cơ duyên đó!
Đừng nói bây giờ Lâm Minh còn đang ở thời điểm mấu chốt xông phá Toàn Đan, cho dù Lâm Minh mới vào được Toàn Đan, cũng sẽ không thể củng cố trong thời gian ngắn. Còn ba người bên này đều là cao thủ trong tôn chủ, vốn đã tràn đầy tin tưởng vào thực lực của mình, ngược lại hiểu biết về thực lực của Lâm Minh cũng chỉ giới hạn trong nghe nói.
– Giết hắn, đừng nương tay!
Huyết Man tôn chủ nói.
Hiện giờ Lâm Minh đang bị tà linh vây công, bọn họ chỉ cần ngồi làm ngư ông vót cá là được, nhưng Lâm Minh đột phá đã đến giai đoạn cuối, ai biết lúc nào Lâm Minh ngưng kết xong Toàn Đan, tự nhiên ra tay sớm là tốt nhất, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Ba người vận chuyển ma nguyên, cùng nhau xông ra, võ giả Cự Ma tộc rút ra trường đao, chém thẳng vào ngực Lâm Minh!
Rắc!
Một đao này trực tiếp đánh chết bốn năm con tà linh, còn chém nát chân nguyên hộ thể của Lâm Minh!
Tà linh nổi giận, quay đầu đánh về phía ba người tôn chủ.
– Cút!
Tôn chủ Man tộc quát lớn, trường côn trong tay quét ngang, những tà linh cấp thấp này trực tiếp bị quét bay, ba bốn con tà linh đứng hàng đầu trực tiếp bị gió lốc năng lượng xé thành mảnh vụn, hóa thành làn khói tan biến!
– Đưa ngươi lên đường!
Tôn chủ Cự Ma cuối cùng cười lớn, cầm búa tạ nện thẳng lên ngực Lâm Minh!
Nhìn một chùy này đập tới, tròng mắt Ma Quang co rút, lúc này nó tiêu hao quá nhiều linh hồn lực, không còn tạo ra được công kích có thể uy hiếp ba đại tôn chủ trước mặt.
Còn chân nguyên hộ thể của Lâm Minh đã vỡ, chỉ có thể dựa vào thân thể để đỡ…
Chết như thế này ư?
Trong khoảnh khắc, trong lòng Ma Quang sinh ra ý nghĩ này, tiếp theo nghe một tiếng âm trầm đục, Lâm Minh trực tiếp bị đập bay ra ngoài!
Mây tím chân nguyên phủ xuống tạo thành lốc xoáy xảy ra vặn vẹo, thân thể Lâm Minh bay ra mười mấy trượng, ngã xuống đất không biết sống chết.
– Ha ha ha! Cái gì đệ nhất thiên tài vạn năm qua, ba hoa tung trời, còn không phải chết trên tay lão tử!
Võ giả Cự Ma tộc ra tay cười to, bị chùy của hắn đánh trúng, tuyệt đối gãy hết xương sườn, nội tạng vỡ nát!
GiẴ một Phong Hào Tu La, tôn chủ Cự Ma tộc bỗng thấy đầu óc thông suốt, cảm giác tràn đầy thành tựu.
Nhưng hắn cười lớn mấy tiếng, bỗng tiếng cười ngưng bắt, không thể tin được nhìn phía trước, ngay cả hai tôn chủ bên cạnh cũng ngây người.
Cách đó mười mấy trượng, Lâm Minh hít thở ổn định, căn bản không có vẻ gì là bị thương.
Không lẽ…
Thần niệm quét qua, lại thấy nhuyễn giáp trước ngực Lâm Minh bị xoáy năng lượng xé vụn, da thịt ở ngực bị xé chảy máu, xương sườn lại nguyên vẹn như cũ!
– Sao… Sao lại thế được?
Võ giả Cự Ma tộc cầm chùy lớn trợn to mắt, một chùy của hắn có thể đập bẹp cả một khối huyền kim, Lâm Minh lại chỉ bị thương nhẹ?
Chẳng lẽ thân thể của hắn còn cứng rắn hơn cả huyền kim?
Lúc này, Ma Quang trong tinh thần chi hải của Lâm Minh cũng đang vô cùng kinh ngạc, vốn nó đã tuyệt vọng. Nếu chỉ có một người đến đây, nó còn có thể đoạt xá, với cường độ linh hồn của nó, đoạt một tôn chủ thật ra là rất dễ dàng.
Nhưng mấu chốt ở chỗ đối phương có ba người, trong quá trình nó đoạt xá tranh giành thân thể, nếu bị hai tôn chủ kia giết, thần hồn của nó sẽ vỡ nát, cho nên một chiêu đoạt xá dưới tình huống này là ngang với tự sát.
Nguyên bản đã tuyệt vọng, không ngờ Lâm Minh lại chịu được một đòn này.
Đây không phải là lực phòng ngự thân thể dựa vào Tôi Tủy mà có, lực công kích của tôn chủ Cự Ma tộc kia không phải nói chơi.
Chẳng lẽ là… Chiến Linh hộ thể?
Trong đầu Ma Quang chợt lóe linh quang, tiếp theo liền ngây người.