Cô gái xinh đẹp vốn chỉ đang đoán mò, nghe thấy Tô Khiết tự mình thừa nhận, trong lòng mừng rỡ. Nghĩ đến kế từ đó thì người đàn ông này chắc chắn sẽ cảm kích cô ta, vậy thì cô ta sẽ có cơ hội.
Tiếp viên hàng không vốn dĩ không tin lời của cô gái xinh đẹp, nhưng mà khi nghe thấy Tô Khiết chính miệng thừa nhận, trên mặt cũng rõ ràng có nhiều hơn mấy phần kinh ngạc. Nếu như thật sự như vậy, vậy cô ta có nên thông báo cho cơ trưởng hay không đây.
Nhưng lúc nhìn thấy bộ dạng của Tô Khiết thì lại đột nhiên giật mình.
“Vợ à, em đùa đủ chưa?” Cậu ba Nguyễn thở dài, vợ của anh thật là thích nghịch ngợm, thật sự làm cho anh không chống đỡ nổi.
Lúc cậu ba Nguyễn nói ra lời nói này thì tràn đầy dung túng và cưng chiều, sau đó còn nhẹ nhàng hôn một cái lên trên mặt của Tô Khiết.
Màn show ân ái này của cậu ba Nguyễn vừa xuất hiện, có thể dìm chết cô gái đẹp này.
Giờ phút này, cậu ba Nguyễn với giọng điệu này, thân thái này, cộng với tiếng gọi vợ đó, cho dù ai cũng sẽ không nghi ngờ mối quan hệ của bọn họ.
Tô Khiết cũng biết bây giờ cô có nói cái gì thêm nữa thì cũng không có tác dụng, người đàn ông này càng ngày càng âm hiểm mà.
Một câu nói đã hoàn toàn ngăn chặn tất cả các con đường của cô.
Cô không hiểu rõ anh đi công tác thì cần gì phải kiên quyết dẫn cô theo, còn gắng hết sức dùng hết tất cả các thủ đoạn.
Cô càng không hiểu, từ trước đến nay chuyện Tô Khiết cô muốn làm cho đến bây giờ vẫn không có chuyện nào mà không làm được, nhưng tại sao lại cứ bại bởi anh hết lần này đến lần khác.
Tô Khiết quay người sang không muốn để ý đến anh.
Thân thể của cô gái xinh đẹp lại lắc lư lần nữa, lúc nhìn về phía Tô Khiết càng lộ ra vẻ mặt không thể tin: “Không, không thể nào được, tôi không tin, tôi không tin.”
Cô ta không tin một người đàn ông đẹp trai như vậy, ưu tú như vậy mà lại cưới một người phụ nữ xấu xí như vậy.