Chỉ thấy đá vụn như mưa, nham thạch cùng cuồng phong loạn vũ khắp tiểu không gian. Cuối cùng hình thành hai màn sắc quang phân ra hai bên. Một bên ngũ sắc lập lòe, một bên sắc đỏ thiêu đốt như lửa.
Không ngờ là bất phân thắng bại, song phương ở thế giằng co không nhân nhượng.
Trong màn sáng ngũ sắc kia, có thể nghe thấy thanh âm của thiên Long hí nộ, Bạch Hổ cùng Kỳ Lân điên cuồng gào thét. Còn ở bên màn sáng màu đỏ, Tất Phương vô cùng phẫn nộ, không ngừng huy vũ hai cánh triệu tập hỏa nguyên khí chung quanh.
Lúc này sắc mặt của Tiên Hoa lão tổ trở nên trắng bệch. Vừa rồi triệu hồi được phân hồn Tất Phương cơ hồ đã tiêu hao hết một thân pháp lực của lão.
Hỏa nguyên khí trong không gian còn lại không nhiều nhưng trên mặt lão quái vật lại đầy vẻ tự đắc. Bởi tình hình Lâm Hiên cũng không khá hơn là mấy, lão tin rằng bản thân nhất định sẽ kiên trì được lâu hơn.
Có điều một màn tiếp theo lại khiến lão trố mắt. Chỉ thấy Lâm Hiên phất tay một cái, bạch quang vừa lóe thì một cái bình ngọc đã hiện trên tay.
Nắp bình vừa mở hương vị thấm vào ruột gan phiêu tán ra. Tiên Hoa lão tổ hích mũi lên ngửi ngửi tức thì sắc mặt đại biến, trong lòng dâng lên dự cảm bất hảo.
Lâm Hiên nhỏ một giọt linh dịch màu trắng sữa vào miệng. Chỉ trong chốc lát thì sắc mặt đang tái nhợt hồng nhuận trở lại, pháp lực được bổ đầy một cách thần kỳ.
” Không ngờ hắn lại có Vạn Niên Linh Nhũ?”
Tiên Hoa lão tổ hổn hển kinh hô. Da mặt căng như muốn nứt ra, lúc này hối hận thì cũng đã muộn.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười lạnh, tay phải vừa lật thì một cây trường mâu cổ xưa hiện ra.
Ông!
Hắn đem pháp lực sung mãn rót vào, trên thân bảo vật liền hiển hiện những hoa văn nhiều màu sắc. Trong thanh quang chói mắ, những đạo phù văn thần bí cổ xưa của yêu tộc hiện ra xung quanh.
Những văn tự yêu tộc xuất hiện càng nhiều, sau đó lóe lên tạo thành một vòng tròn.
Một trận pháp quỷ dị tinh xảo xuất hiện. Lâm Hiên cầm trường mâu hung hăng chém ra.
Trong khí thế vô cùng hung lệ. Một ánh đao hình trăng lưỡi liềm hiện ra, trảm phá hư không chém tới quầng sáng đỏ.
Chỉ thấy hồng quang trong mắt Tất Phương đại thịnh, lông vũ trên đỉnh đầu cũng dựng đứng lên. Tình thế trước mắt cực kỳ bất lợi nhưng một chân linh kiêu ngạo thì sao có thể chịu tránh lui.
Xoạt!
Chỉ một thoáng hơi do dự này, ánh đao kia đã không chút trở ngại xuyên qua tầng sáng màu đỏ, cũng không cho đối phương có đủ thời gian thi triển bí thuật. Một trảm thì cái đầu Tất Phương đã bị chém xuống.
“Không thể nào!”
Tiên Hoa lão tổ trừng mắt thật to, vẻ mặt trở nên sợ hãi tột cùng. Thợ săn biến thành con mồi, cả người lão ma run lẩy bẩy muốn chạy trốn.
” Hừ! Lúc này còn muốn chạy, không phải quá muộn rồi sao?”
Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia chê cười, tay áo phất lên một cái. Linh quang chợt lóe thì vô số thanh đao hình lá liễu mỏng như cánh ve bay vút ra, số lượng phải chừng phải mấy nghìn chiếc.
Đây chính bảo vật của Liệt Không chân nhân khi xưa, chẳng qua rơi vào tay Lâm Hiên thì Thiết Vũ Phi Hoàng Đao đã hoàn toàn thoát thai hoán cốt.
Tiếng gió rít vù vù truyền tới, bảo vật đã bắn ra đầy trời đem mọi đường chạy của lão quái vật phong bế lại.
” Tiểu tử, không nên khinh người quá đáng.”
Tiên Hoa lão tổ lớn tiếng gầm nhưng chỉ để che dấu nỗi sợ hãi.
” Ta khinh lão thì sao? Định làm gì ta nào?”
Lâm Hiên lạnh lùng lên tiếng, đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết. Hàng ngàn hàng vạn phi đao hóa thành hàn quang khiến tim người đập thình thịch, bốn phương tám hướng xạ kích về lão quái vật đang ở trung tâm vòng vây.
Tiên Hoa lão tổ hét lớn một tiếng. Chiếc ngoại bào liền rời thân thu về trong tay, vừa khẽ vẫy thì kình phong nổi lên. Không ngờ ngoại bào liền biến thành một quầng sáng hộ thể có hàng trăm loại tiên hoa đầy màu sắc hiển hiện, thì ra đây cũng là một kiện bảo vật.
Chẳng qua pháp lực của Tiên Hoa lão tổ còn lại không nhiều. Chỉ thấy vô vàn đạo hàn quang như điện chớp bắn tới, tiếng nổ không dứt khiến ánh mắt lão lộ tia tuyệt vọng cùng phẫn hận:
“Không thể! Lão phu há có thể ngã xuống, cho dù liều mạng cũng phải đánh một trận đến cùng.”
Âm thanh của Tiên Hoa lão tổ đầy vẻ oán độc, sau đó thân thể chợt phình trướng lên.
Lâm Hiên thấy thì sắc mặt trầm xuống:”Lão gia hỏa này định tự bạo sao?”
Ý niệm này vừa hiện thì chợt nghe oanh một tiếng kinh thiên động địa, quả nhiên lão quái vật đã lựa chọn tự bạo.
Lâm Hiên vội đem Huyền Thanh Tử Mẫu Thuẫn Tế ra, uy lực tự bạo của lão quái vật Động Huyền thì có thể dùng từ kinh thiên động địa để hình dung.
Có điều hiện pháp lực của Tiên Hoa lão tổ đã như đèn cạn dầu, uy lực tự bạo cũng không có gì mạnh mẽ. Chỉ là trong sát na này thì linh quang tỏa ra chói lòa còn hơn cả vầng thái dương.
Đổi lại là một tu sĩ bình thường thì sẽ không mở mắt được. Đáy mắt chợt lóe ngân quang, Lâm Hiên liền thi triển Thiên Phượng thần Mục!
Chỉ thấy mấy đạo ô quang từ trung tâm vụ nổ thoát ra.
“Hừ! Ve sầu thoát xác, thí tốt giữa xe. Tự bạo thân thể để Nguyên Anh đào thoát, có dễ dàng vậy sao?”
Lâm Hiên thì thào sau đó ngân quang trong mắt càng thêm sáng ngời.
Tổng cộng có bảy đạo ô quang, đương nhiên là một thật sáu giả, tới thời khắc này lão quái vật đã phải cùng đến huyễn thuật.
Ý tưởng không sai nhưng đáng tiếc lại thi triển trước đối Thiên Thượng Thần. Chỉ là múa rìu trước cửa Lỗ Ban.
Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười lạnh, toàn thân chợt lóe thanh quang thì bay vút đuổi theo.
Đảo mắt thời gian liền trôi qua một tuần trà. Nơi này ban nãy còn diễn ra đại chiến nghiêng trời lệch đất, lúc này lại hoàn toàn im lắng trở lại. Ngoài dung nham cùng cảnh sơn mạch bị phá thì như chưa từng có gì xảy ra.
Phốc một tiếng rất nhỏ, một Nguyên Anh chừng một tấc chui ra từ trong dung nham, ngũ quan mặt mày giống hệt Tiên Hoa lão tổ, bộ dáng còn mang theo vài phần sợ hãi.
” May mắn bản tôn có chuẩn bị Thế Thân Phù, nếu không đã không thể qua mắt được tiểu tử kia”
Nguyên Anh thì thào tự nói, mới rồi quả thật nó dùng kế ve sầu thoát xác. Bảy thân ảnh đều là giả, trong đó có sáu huyễn ảnh, còn lại một cái là Thế Thân Phù vô cùng hiếm có.
Dùng kế trong kế này, quả nhiên lừa được đối phương đổi theo. Lúc này Tiên Hoa lão tổ nhẹ nhàng thở ra, có điều ngay sau đó lại buồn bực vô cùng. Lần này đúng là trộm gà không thành còn mất nắm thóc.
” Lâm tiểu tử đáng hận, lão phu tuyêt đối không buông tha cho ngươi, ngươi sẽ phải hối hận..”
Tiên Hoa lão tổ nghiến răng buông lời cay độc, nhưng lời còn chưa dứt thì đột nhiên thấy lạnh toát cả người. Hai tay không chút nghĩ ngợi liền nắm lại, trên thân chợt lóe linh quang, lập tức thuấn di biến mất tại chỗ.
Mà cơ hồ cùng thời khắc đó, một đại thủ thanh sắc chói mắt quỷ dị hiện ra chụp tới đúng chỗ Nguyên Anh mới đứng. Nếu nó chỉ phản ứng chậm một nhịp đã bị tóm gọn rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
” Hừ, không ngờ ngươi lại cảnh tỉnh như vậy!”
Thanh âm lạnh lùng truyền ra, tại nơi không một bóng người cũng chợt lóe linh quang. Thân ảnh Lâm Hiên quỷ dị hiển hiện, trên mặt mang theo nụ cười như không phải cười.
” Ngươi… ngươi sao còn ở đây, không phải vừa mới rồi đã đi rồi sao?”
Pháp lực còn lại không nhiều, Nguyên Anh vừa thuấn di được vài lần thì đã hiện ra với vẻ cực kỳ hoảng sợ. Tình thế hiện tại đối với lão ma mà nói tuyệt đối là đả kích không thể tưởng tượng được.
“Dùng huyễn thuật mà muốn gạt ta, thật quá ngây thơ!”
Lâm Hiên lạnh lùng nói, sau đó tay áo bào phất một cái. Cẩn thận luôn luôn không thừa. Thiết Vũ Phi Hoàng Đao lại bay vút ra chặn đường.
” Đợi chút, ta có chuyện muốn nói.”
Nguyên Anh chi chi nha nha thét lên chói tai nhưng hàng ngàn hàng vạn phi đao lại bay múa ngang dọc, hung hăng đâm xuống.
Nguyên Anh dĩ nhiên không bó tay chịu trói, kinh hãi duỗi tay vỗ vào sau ót, há miệng nhả ra một tầm thuẫn bài đen tuyền, nhìn qua không chút thu hút nhưng phòng ngự vô cùng chắc chắn, hóa thành một quầng sáng dày đặc bao bọc thân thể.
” Đạo hữu hạ thủ lưu tình, đừng quên ta là cung chủ Cửu Tiên Cung, chỉ cần tha cho ta, lão phu có thể cho ngươi vô vàn chỗ tốt.”
” Chỗ tốt?”
Lâm Hiên đương nhiên thả hổ về rừng. Hắn nở nụ cười lạnh rồi tiếp tục công kích. Nguyên Anh rất nhanh chống đỡ không nổi. Lại một tiếng nổi vang lên, lần này không phải tự bạo, mà là một chia thành ba, chạy trốn ba phía khác nhau.
Lâm Hiên thi triển Thiên Phong Thần Mục, liền phát hiện cả ba đều là thật. Không hổ là cung chủ Cửu Tiên Cung, vừa thi triển bí thuật chia Nguyên Anh thành ba phần.
” Nhiều hơn nữa thì đúng thật phiền phức, bất quá chỉ có ba cái..”
Lâm Hiên vừa thì thào rồi duỗi tây vỗ vào thiên linh cái, lập tức hai Nguyên Anh của hắn liên tiếp hiện ra, lập tức đuổi theo hai hướng khác nhau.
Song anh xuất khiếu đôi mắt Lâm Hiên vẫn tràn đầy thần quang, bởi trong khí hải còn có Yên Đan. Thân hình chợt lóe thì đuổi theo hướng còn lại.
Sau nửa canh giờ thì song anh của Lâm Hiên đã trở lại hội hợp thân thể. Trên mặt hắn có điểm ngưng trọng, cuối cùng đối phương không thể chạy thoát nhưng cũng không thể bắt sống được chúng.
” Lão gia hỏa này cũng thật quật cường, thà tự bạo chứ không chịu bó tay chịu trói”
Lâm Hiên thì thào rồi quan sát một viên trân châu đang nằm yên vị trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy huỳnh quang ẩn hiện. Hắn cẩn thận ngắm nghía thì đột nhiên thần sắc vừa động, hai mắt nhắm lại đem thần thức đảo qua.
“Đây là…” Một lát sau thì hắn ngẩng đầu với vẻ mặt kinh ngạc.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 635: Bí thuật chia ba Nguyên Anh