Ngôn Dương nghe vậy, sắc mặt cứng ngắc, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình. Ông che giấu sự ưu tư, mím môi cười nói: “Được, được, đều nghe bà xã.
Hứa Minh Tâm đợi ở nhà họ Hứa không được bao lâu, La Thanh Nhã đã tới.
Nếu không phải dì Lưu liều mạng ngăn, thì chỉ sợ móng tay La Thanh Nhã đã xé rách khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Minh Tâm rồi.
Cô bị nhéo bị đánh, trên người của cô toàn là máu ứ đọng, ngay cả dì Lưu cũng vậy.
La Thanh Nhã muốn mang cô về nhà để nghiêm phạt một trận, nhưng lại bị dì Lưu ngăn cản.
“Bà Cố, dù cô chủ nhà chúng tôi phạm sai lầm, vậy thì cũng phải đợi ông chủ về đây. Bà Cố không thể mang cô chủ đi để lạm dụng hình phạt riêng được!”
“Tôi thấy bà già bà đầu óc mê muội rồi! Cô ta làm hại con dâu tôi, mà tôi lại không thể làm vậy sao? Tôi lạm dụng hình phạt riêng cũng tốt hơn cô ta tâm địa ác độc đẩy con dâu tôi xuống lầu. Trong bụng con dâu tôi còn mang thai một tháng đấy! Rốt cuộc cô ta có phải con người hay không, cứ như vậy mà hại chết chắt trai của nhà họ Cố!”
Trong lòng La Thanh Nhã còn hận chuyện Cố Yên, nhưng bây giờ Cố Yên không ở Đà Nẵng, cơn tức của chị ta đầy mình không chỗ trút, mà Hứa Minh Tâm lại ở đây.
Chưa kể các cô là một phe, chị em đồng lòng!
“Tôi không!”
Cô liên tục lắc đầu: “Tôi không đẩy Hứa An Kỳ, tôi không có lý do gì phải làm vậy cả, tôi điên rồi sao? Sao tôi ra tay với một người phụ nữ có thai? Dì Lưu nói đúng, tôi phải đợi bố về đây, tôi sẽ không đi theo chị!”
Cô liều mạng lui lại, nhưng lại bị La Thanh Nhã túm cổ tay.
Móng tay La Thanh Nhã rất dài, nên bấm vào trong da thịt cô, làm cô vô cùng đau đớn.
Cô không thể rời khỏi chỗ này, Hứa Văn Mạnh chắc chắn sẽ không đánh chết mình.
Nhưng nếu đi theo La Thanh Nhã, mình còn mạng sao?
Buổi chiều là Cố Gia Huy về rồi, cô chỉ cần kéo dài thời gian đến đó là được!
