– Thiện tai, thiện tai.
Cù mộc Vương thi lễ về hướng Sở Vân.
– Hôm nay Cù Mộc Vương Khổ Đà Tự có thể được gặp Vô Song Vương, thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Sở Vân cảm thấy hơi kỳ lạ, Cù Mộc Vương hành lễ ngang hàng, hắn là muốn luận giao ngang hàng với mình.
Mặc kệ là trong thế giới nào, cho tới bây giờ đều là lực lượng cao nhất, thực lực thắng sẽ được tôn trọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu Sở Vân là cường giả Hào Hùng cấp, Cù Mộc Vương nhìn như không thấy. Nếu Sở Vân là cường giả Hầu cấp, Cù Mộc Vương sẽ coi trọng thiên tư của hắn. Nếu hắn chỉ là Vương cấp tầm thường, Cù Mộc Vương cũng sẽ chỉ thể hiện tư thái như trước đây.
Nhưng hiện tại Sở Vân không chỉ là Vương giả, còn đứng đầu trên Đằng bảng, trong tay có tính mạng của hai vị Vương giả. Cù Mộc Vương chỉ là một vị Vương cấp cao đoạn, nào dám cậy già lên mặt ở trước mặt Sở Vân?
Ánh mắt Sở Vân lóe sáng, trong lòng thoáng kích động. Vừa rồi Tửu Hào Vương cùng hắn luận giao ngang hàng, hắn còn không nhận ra. Hiện nay Cù Mộc Vương cũng như thế. Cuối cùng, điều này đã khiến hắn ý thức được, thực lực của chính mình đã tăng lên, địa vị của hắn cũng đã tới tầng đỉnh của Tinh Châu. Nếu không phải là song Đế xuất hiện, hào quang trên người hắn có thể bao phủ toàn thiên hạ.
– Cù Mộc Vương khách khí, mời ngồi.
Sở Vân hoàn lễ, ngồi trên ghế chủ thượng, lại mời Cù Mộc Vương ngồi xuống.
Cù mộc Vương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói một cách tỉ mỉ về ý đồ đến đây.
Hắn muốn chuộc Bắc Quang đã bị Sở Vân giữ làm tù binh. Tất nhiên Sở Vân cũng không khách khí, dùng công phu sư tử ngoạm, trực tiếp nói với Cù Mộc Vương, hắn muốn trấn thất chi bảo của Khổ Đà Tự – Thái Cổ Kim Thân Giáp.
Kim giáp này, chính là Kiếp Yêu binh của Khổ Đà Vương năm đó. Lúc ấy tu vi đạt tới gần nghìn vạn năm. Sau khi Khổ Đà Vương khai sáng Khổ Đà Tự đã ngã xuống, Thái Cổ Kim Thân Giáp này được Khổ Đà Tự thay nhau truyền lại.
Tuy rằng bởi vì đã trải qua nhiều bước thăng trầm trong lịch sử, hiện nay tu vi của Thái Cổ Kim Thân Giáp này đã rơi xuống ba trăm vạn năm. Nhưng phẩm chất phòng ngự của nó còn xuất sắc hơn nhiều so với Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải của Sở Bá Vương. Dù sao áo giáp này là một loại lấy công thay thủ, tuân theo phong cách chiến đấu từ trước đến giờ của Sở Bá Vương.
Sở Vân mất đi Đại Lôi Trạch Huyền Kim Khải Giáp, hiện nay đang cần một Kiếp Yêu phòng ngự.
– Tốt, yêu cầu này cũng không quá đáng, ta đáp ứng.
Cù mộc Vương lập tức đồng ý.
Điều này đã khiến Sở Vân phải giật mình kinh hãi. Ban đầu, hắn cũng không quá hy vọng. Dù sao Thái Cổ Kim Thân Giáp chính là trấn thất chi bảo của Khổ Đà Tự, là tổ vật tinh thần của bọn họ, tượng trưng cho vinh quang. Hắn công phu sư tử ngoạm, chuẩn bị cò kè mặc cả, nào biết được Cù Mộc Vương dứt khoát như thế.
– Vô Song Vương đại nhân không cần hoài nghi thành ý của ta. Trên thực tế, trong vận mệnh của Bắc Sắc nhất định gặp phải kiếp nạn này. Cũng nhờ kiếp nạn này hắn mới có thể chân thay da đổi thịt, lĩnh ngộ được sự thống khổ của con người, cảm nhận được ý nghĩa thực sự của việc tu hành.
Cù Mộc Vương chậm rãi mở miệng nói.
– Nói như vậy, Khổ Đà Tự các ngài đã sớm biết thân phận dâm tặc của Bắc Quang?
Ánh mắt Sở Vân lạnh lùng, thiện cảm của hắn đối với Cù Mộc Vương lập tức giảm xuống rất nhiều.
– Có nguyên nhân chắc chắn phải có kết quả. Trồng thiện nhân được thiện quả, trồng ác nhân được hậu quả xấu. Ba năm trước đây, ta đã tính đến nhân quả này, đã thuận thế làm. Những năm gần đây, Bắc Quang đã nếm được hậu quả xấu của mình, tâm tính đã có thay đổi lớn, từ bỏ dục niệm trong lòng, hiểu rõ ba nỗi thống khổ của con người.