Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng.
– Ta nói thật đó, cha Vân Huyên chính là minh chủ Độc Ngạo Minh.
– Vậy tại sao…
Có thân phận như vậy, lẽ ra Vân Huyên không phải chạy xông chạy xáo, mà được sống trong nhung lụa mới phải, nhưng cử chỉ ngày thường của nàng lại không hề có phong thái của đại tiểu thư.
– Do có vài nguyên nhân.
Nguyễn Tâm Ngữ khẽ hít một hơi.
– Vì là ngươi, ta mới cho ngươi biết, ngươi chớ có đi rêu rao khắp nơi đấy.
– Ta giống loại người đó sao?
Dương Khai trừng mắt nhìn nàng.
Nguyễn Tâm Ngữ nghiêm túc nhìn hắn, gật đầu kể:
– Vân Huyên vốn có một đệ đệ, tư chất phi phàm, tuổi còn nhỏ đã bộc lộ thiên chất ưu việt. Có điều vì thể chế đặc biệt của Độc Ngạo Minh bọn ta, minh chủ mới có ý cho công tử bắt đầu rèn luyện từ cấp bậc thấp nhất, đi theo người trong minh chấp hành nhiệm vụ. Công tử biểu hiện cũng rất khá, chỉ dựa vào bản lĩnh của bản thân đã dần thăng lên vị trí tiểu đội trưởng từ một đệ tử bình thường, thủ hạ cũng có một vài đội viên.
Tựa hồ như đang nhớ về những hồi ức hạnh phúc, Nguyễn Tâm Ngữ cười rạng rỡ, kể lại quá trình của rất nhiều nhiệm vụ.
Những chuyện này, Dương Khai nghe chỉ thấy nhàm chán, nhưng hắn không cắt lời nàng.
– Song, thường xuyên đi bên bờ sông, lẽ nào lại không ướt giày?
Giọng Nguyễn Tâm Ngữ chợt trầm xuống hẳn.
– Trong một lần làm nhiệm vụ, công tử không may bỏ mạng, đội viên trong tiểu đội cũng bị giết gần hết, chỉ còn lại một người ngoắc ngoải, gần giống với tình hình lần này.
– Vân Huyên rất quan tâm đệ đệ mình, vì cái chết của công tử, Vân Huyên đã đổ hết trách nhiệm lên đầu minh chủ, nếu không phải minh chủ khăng khăng bắt công tử rèn luyện từ cấp thấp, thì chàng đã không gặp nạn. Từ đó về sau, Vân Huyên tuyên bố từ bỏ thân phận đại tiểu thư, và gia nhập Độc Ngạo Minh, bắt đầu từ cấp bậc thấp nhất như đệ đệ mình…
Mắt Nguyễn Tâm Ngữ hơi hơi đỏ, giọng nghẹn ngào.
Dương Khai vẫn thờ ơ, không tỏ chút thái độ gì.
– Tỷ ấy làm vậy, rõ ràng là để đối kháng với minh chủ, cũng là để tiếp tục những việc mà công tử chưa hoàn thành.
Nguyễn Tâm Ngữ thở dài.
– Ngươi có biết tại sao Vân Huyên không hận ngươi vì đã đoạt mất trinh trắng của mình không? Thậm chí còn không muốn truy cứu trách nhiệm ở ngươi nữa.
– Tại sao vậy?
– Vì lúc đệ đệ tỷ ấy chết, cũng tròn hai mươi tuổi, và có tu vi Thần Du Cảnh thất tầng!
Nguyễn Tâm Ngữ nở một nụ cười thê lương, nói thêm vào:
– Tràn trề sức sống giống hệt ngươi hiện giờ, tỷ ấy không có cách nào để hận ngươi được!
Dương Khai khẽ hít vào một hơi, ngẫm một lúc rồi chợt hỏi:
– Người duy nhất còn sống trong tiểu đội của đệ đệ cô ta là ngươi đúng không?
Nguyễn Tâm Ngữ kinh ngạc, sững sờ một lúc rồi mới khẽ gật đầu:
– Ngươi quả nhiên rất nhạy bén. Không sai, lúc đó ta là một đội viên trong tiểu đội của công tử. Nhờ công tử sả thân cứu mạng, ta mới được sống. Chính vì chuyện này mà giữa ta với Vân Huyên mới có mâu thuẫn. Nhưng ta biết, tỷ ấy không hề trách ta, mà chỉ không dám đối mặt với ta. Nhìn thấy ta, tỷ ấy sẽ nhớ đến công tử.
– Ngươi thích hắn à?
Dương Khai nhếch miệng cười.
Nguyễn Tâm Ngữ liền đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn:
– Hỏi cái này làm gì? Đã là chuyện cũ cả rồi.
– Vậy ngươi lại còn kể với ta mấy chuyện này nữa.
Dương Khai lắc đầu.
– Ngươi thông minh đến vậy, chẳng lẽ còn chưa hiểu lý do ta kể cho ngươi nghe sao?
Nguyễn Tâm Ngữ tức tối trừng hắn, thầm chửi tên tiểu tử khốn kiếp này giả ngốc làm lơ, rõ ràng hắn đã biết tỏng hết trong bụng, vậy mà ngoài mặt còn làm như không có gì.
Dương Khai nghiêm mặt lại, nghĩ một lúc mới lắc đầu bảo:
– Ta sẽ không gia nhập Độc Ngạo Minh đâu. Ngươi không phải nghĩ cách để khuyên ta. Tuy ta rất thông cảm với cảnh ngộ của Vân Huyên, cũng rất khâm phục sự kiên trì và nỗ lực của cô ta, nhưng ta có việc riêng cần phải làm.
– Tên khốn này!
Nguyễn Tâm Ngữ quát lên.
– Chiếm được món hời lớn đến thế, mà muốn cao chạy xa bay thật ư?
– Ta chiếm món hời nào cơ?
– Ngươi còn bảo không có, ngươi đã làm thế… làm thế với Vân Huyên rồi…
– Làm gì?
– Ngươi thừa biết.
Nguyễn Tâm Ngữ tức kinh khủng, thầm nghĩ một tên tiểu tử tài giỏi như vậy sao lại vô liêm sỉ đến thế, bản lĩnh nói dối không chớp mắt cũng chẳng tầm thường.
– Dù sao thì ngươi cũng phải chịu trách nhiệm!
Nguyễn Tâm Ngữ tuyên chiến:
– Ngươi mà không gia nhập Độc Ngạo Minh, ta sẽ lật tẩy chuyện này, cho tất cả người trong minh đều truy sát ngươi!
Dương Khai nhìn nàng một cái u ám, rồi bật cười quái đản.
Nguyễn Tâm Ngữ liền sởn tóc gáy, bất giác níu chặt y phục mình, giọng rung rẩy:
– Ngươi muốn gì?
Dương Khai ngước lên nhìn trời, giọng âm trầm:
– Trăng mờ gió rít, trời đêm kiểu này được đấy!
Nguyễn Tâm Ngữ liền thất sắc, chợt nhớ ra, với bản lĩnh của hắn mà muốn đối phó với nàng, thì nàng chẳng có đến nửa sức phản kháng lại.
Ở nơi hoang vu hẻo lánh này, nếu bị hắn lạm dụng rồi giết chết, e là chẳng ai phát hiện ra.
Đang lúc lo thấp thỏm, trong xe chợt vọng lại giọng nói yếu ớt của Vân Huyên:
– Hai người… đừng cãi nhau nữa.
Nguyễn Tâm Ngữ giật mình, lè lưỡi nhìn Dương Khai rồi vội vàng chui vào trong.
Một lát sau, nàng lại dìu Vân Huyên trở ra, cùng ngồi phía trước, hít thở không khí trong lành của buổi đêm.
– Ngươi thật sự muốn đi à?
Vân Huyên rầu rĩ nhìn Dương Khai.
– Ừ.
Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.
– Cũng được, Độc Ngạo Minh quá nhỏ, không chứa nổi nhân vật như ngươi, bước ra giang hồ trải sự đời cũng tốt.
Vân Huyên nắm chặt áo mình, cảm thấy hơi lạnh.
– Nói thế nào thì lần này ta vẫn phải đa tạ ngươi.
– Tỷ điên à?
Nguyễn Tâm Ngữ kinh ngạc nhìn nàng.
– Nếu không có hắn, thì mối thù của Tôn thúc và bọn Lý Hoằng đã chẳng báo được, chúng ta cũng sẽ chết tại đây, lẽ dĩ nhiên là phải cảm tạ hắn rồi.
Nguyễn Tâm Ngữ nhíu mày, bụng nghĩ, cũng phải, nếu không có Dương Khai, thì lần này quân của Độc Ngạo Minh đã chết sạch rồi.
– Khỏi cần cảm ơn, ta chỉ tự bảo vệ mình thôi
Dương Khai lắc đầu.
Vân Huyên cười gượng gạo, không nói thêm gì nữa, một lúc sau nàng khẽ giọng:
– Tâm Ngữ, dìu ta vào trong đi, ngoài này hơi lạnh.
– Ừ.
Nguyễn Tâm Ngữ gật đầu, rồi nhíu Vân Huyên trở vào trong. Một lát sau, từ trong xe thoáng nghe thấy hơi thở đồng đều, Dương Khai ngoái lại nhìn, chỉ thấy hai cô nương này đã ôm nhau ngủ thiếp đi, thần thái bình lặng.