Dứt lời, một luồng sát khí lạnh lẽo tuôn ra từ người của Huyết Minh. Cảm nhận được sát khí ấy, Tây Môn Kiếm cũng không khỏi rùng mình, huống chi là đám Bạch Vỹ.
Tây Môn Kiếm đã nói cho Bạch Vỹ biết Huyết Minh là cao thủ rồi, nhưng không ngờ chỉ dựa vào sát khí thôi cũng đã khiến bọn họ suýt thì không chịu nổi. Quả là đáng sợ!
Trương Vũ Trạch chỉ cảm thấy may mắn vì Huyết Minh là người một nhà, nếu không, đánh với Huyết Minh thì anh ta thực sự không đủ tự tin là mình có thể đánh bại được.
“Ngày mai, có thể cậu chủ sẽ phái tôi đi. Tây Môn, anh và Bạch Vỹ đi theo cậu chủ, phải cẩn thận đó. Chắc chắn cậu chủ sẽ dẫn quân xuống phía nam, ở phía nam có rất nhiều cao thủ, trong lòng các anh phải hiểu rõ, đừng coi thường thực lực của kẻ địch”, Huyết Minh dặn dò Tây Môn Kiếm.
“Yên tâm đi! Nhưng mà anh em chúng ta từ biệt nhau bốn năm rồi, bây giờ mới gặp lại đã phải xa nhau”.
Tây Môn Kiếm thản nhiên nói. Anh ta cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.
Huyết Minh vỗ vai Tây Môn Kiếm, nói: “Mục đích tồn tại của chúng ta trên thế giới này là vì cậu chủ. Sự nghiệp lớn của cậu chủ chưa hoàn thành, chúng ta nhất định sẽ phải chia lìa. Nhưng tôi tin rằng sẽ có một ngày tất cả các anh em chúng ta sẽ được gặp tụ họp với nhau”.
“Đúng thế, áp lực của cậu chủ quá lớn, không biết đến ngày chúng ta gặp lại nhau, kẻ địch phía trước sẽ là như thế nào”, Tây Môn Kiếm cảm thán một câu.
“Chỉ cần có cậu chủ, bất cứ kẻ địch nào cũng không đáng sợ”, khí thế của Huyết Minh càng thêm sắc bén, anh ta nói với Hồ Ngạn Hạo: “Anh Hồ, nghe nói cậu chủ điều Thanh Long Đường của anh tới Đông Bắc, đó là một tảng thịt béo bở đấy. Nhưng mà anh đừng lơi lỏng, cẩn thận Yamaguchi-gumi từ bên kia tới”.