“Tiểu hữu, việc này cậu không hiểu được đâu, đừng nói nữa”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu, ông ta cũng không ngờ Tần Vũ chỉ xếp thứ chín mươi chín trên bảng xếp hạng mà dám to gan thay Hạo Thiên thế gia đưa ra quyết định.
“Đã đồng ý rồi thì chúng ta bắt đầu thôi”, phía đối diện, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái lần lười bật cười u ám.
“Cái tai nào của ngươi nghe thấy Hạo Thiên thế gia của ta đồng ý vậy?”, Hạo Thiên Huyền Hải lên tiếng.
“Hai tai ta đều nghe thấy”, Viên Sinh Thái cứ thế cười giễu cợt: “Chỉ e rằng không chỉ mình ta mà đến cả những người có mặt ở đây đều nghe thấy”.
“Ta cũng nghe thấy”, người ở tứ phương cũng chẳng phải ngốc, biết Hạo Thiên thế gia yếu thế đương nhiên muốn nói giúp nhà họ Viên, nói không chừng có ngày còn có thể kiếm chút hời từ nhà họ Viên thì sao.
“Đúng vậy, Hạo Thiên thế gia không thể nói lời mà không giữ lời được”, khi âm thanh đầu tiên vang lên, những người khác đều hô hào tạo thành làn sóng.
“Dù sao thì chúng ta cũng nghe thấy rồi”.
“Hạo Thiên thế gia sẽ không hèn nhát chứ?”
Nghe tiếng bàn tán xôn xao bên dưới, Thiền Uyên Chân Nhân trên cao đài cũng cau mày như nhìn ra được vấn đề.
“Thiền Uyên, tình hình không ổn”, một bên, một lão già mặc đồ trắng trầm ngâm: “Nhà họ Viên và Âm Dương thế gia muốn đá Hạo Thiên thế gia ra khỏi thế cục sớm”.
“Bọn họ đã nghĩ tới việc phân chia địa bàn của Hạo Thiên thế gia từ lâu rồi, hành động này cũng là việc nằm trong dự liệu”.
“Thế chân vạc hiện giờ có lẽ sắp bị phá bỏ”, Thiền Uyên Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu: “Hạo Thiên thế gia hiện giờ không còn là Hạo Thiên thế gia của những năm xưa nữa, đúng là yếu thế”.