Lâm Ngữ Lam nghi hoặc nhìn về phía Trương Thác: “Ông xã, bạn của anh đến rất nhiều sao? “
Chỉ nghe thấy thanh âm chỉ huy của quản gia thôi thì ai cũng có một loại cảm giác trực quan, phải biết rằng, nhà họ Lâm có một bãi đậu xe, có thể đậu được hơn mười chiếc xe là chuyện không thành vấn đề.
“Ừm”
Trương Thác sờ mũi: “Anh cũng không biết”
Hôm qua, Trương Thác nói cho Bạch Trình một địa chỉ, kêu Bạch Trình gửi quần áo tới.
Ông Lâm cười lớn một tiếng: “Thác này đến nhà họ Lâm chúng ta, lần đầu tiên đưa theo bạn tới, không thể xem nhẹ được. Chúng ta cùng ra ngoài chào hỏi bọn họ đi.
Nói xong, ông Lâm đứng dậy trước.
Người nhà họ Lâm thấy ông cụ đứng dậy thì cũng tự nhiên không thể ngồi tiếp được.
Lưu Chính Hạ thấy thái độ của Lâm Nhạc Hằng, ông ta bất ngờ liếc nhìn Trương Thác một cái.
Người mà có thể khiến cho Lâm Nhạc Hằng phải đích thân đi đón, cực kỳ ít. Bạn của một đứa con rể ở nhà họ Lâm mà cũng có thể để cho Lâm Nhạc Hằng đích thân ra đón, vậy thì người con rể này cũng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Lưu Chính Minh đã sống vài chục năm, trong lòng ông ta hiểu rõ hơn nhiều so với đứa nhỏ Lưu Linh Chỉ kia.
Mọi người đi theo phía sau Lâm Nhạc Hằng bước ra khỏi sảnh, vừa mới nhìn ra ngoài cửa, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác bị chấn động.
Chẳng trách còn cần quản gia nhà họ Lâm chỉ đạo dừng xe, cái bãi đậu xe chứa được mười mấy chiếc xe này, căn bản là không đủ dùng.
Đúng lúc này, trước mặt tất cả mọi người xuất hiện hơn năm mươi chiếc Rolls Royce, tất cả đều mang một màu đen trang trọng, đang đậu ngay ngắn trong trang viên, biển số xe đến từ khắp nơi trên đất nước.
Lâm Hải nhìn đoàn xe sang trọng trước mặt, anh nuốt nước bọt một cái ực: “Anh rể, anh đây là thu mua hết Rolls Royce trên toàn thế giới này sao?”
Tuy mức sống bình quân đầu người bây giờ đã được cải thiện, Rolls-Royce cũng không khó tìm thấy như ngày trước nữa, nhưng hơn 50 chiếc xe này, có thể nói là phô trương. Cho dù là kiểu như nhà họ Lâm thì cũng bị màn trước mắt này làm cho chấn kinh.