Ma Quang bĩu môi, uốn thắt lưng một cái, nói tiếp:
– Bản thánh muốn đi ngủ rồi! Sát khí của Vạn Cổ Ma Khanh này có không ít chỗ tốt đối với tu phục linh hồn của bản thánh. Trong lúc ta ngủ say, không có việc gì đừng gọi ta, có việc thì càng đừng gọi ta!
Ma Quang có chút vô lại nói.
– Thật có lỗi! Kế hoạch ngủ của ngươi có khả năng đã muộn rồi… Kết cục của sát khí phía trước, nếu ta không tính sai hẳn là Bàn Mãng, ghi trong ngọc giản là một nơi tương đối an toàn!
– Hả?
Ma Quang ngẩng đầu nhìn, liền thấy ở trước mắt nó, sát khí hình thành từng luồng gió màu xám, quấy cho sương mù xám cuồn cuộn, thoạt nhìn ngược lại sát khí còn nồng đậm hơn một ít so với các nơi đi qua trước đây.
– Ngươi không tính sai chứ? Ta cảm giác sát khí nơi này rất nồng đậm, sao có thể không có nguy hiểm?
Ma Quang có hiểu biết không ít về tà linh trong Vạn Cổ Ma Khanh, nhưng đối với kết cục sát khí, thế đất vân vân, thật tình nó không có nghiên cứu. Trước đây với thực lực của Ma Đế, đâu cần nghiên cứu những thứ này, nó nghiên cứu chính là làm thế nào bắt giữ tà linh, nghiên cứu chính là loại tà linh nào mới có thể dẫn tới cho nó cơ duyên lớn nhất.
Lâm Minh nói:
– Dựa theo ngọc giản ghi lại, địa hình Bàn Mãng sẽ kéo dài khoảng cách hơn ngàn dặm, đây là vì hai luồng sát khí bất đồng gặp nhau ở trong này, xoay tròn quay chung quanh lẫn nhau, hình thành lốc xoáy dòng sát khí thật lớn giống như hình mãng xà. Ở phạm vi bên ngoài so ra sát khí hơi nồng đậm, đi vào sâu bên trong, sát khí sẽ càng ngày càng đậm, nhưng ở trung tâm nhất của địa hình Bàn Mãng, có phạm vi chu vi hơn trăm dặm, sát khí tương đối loãng, nhất là phạm vi mười dặm ở trung tâm, mật độ sát khí có lẽ còn thấp hơn so với Thông Thiên tháp. Nơi đó chính là chỗ gọi là nơi an toàn, tương đối mà nói…
Ma Quang gãi gãi cằm chó, nói:
– Địa hình Bàn Mãng kéo dài ngàn dặm, ngươi đi đến trung tâm phải tới năm trăm dặm, năm trăm dặm này không dễ đi lắm đâu!
Lâm Minh mỉm cười nói:
– Cho nên cần dựa vào ngươi, tốt nhất ngươi có thể phát hiện nguy hiểm trước thời hạn, cho ta biết đường né tránh!
– Dựa vào ta à? Lại lấy ta dùng làm phu khuân vác à? Từ lúc bản thánh tỉnh lại, liền luôn luôn bị ngươi sai vặt! Như thế này đi, chờ sau khi ngươi đột phá Toàn Đan, ở trong Vạn Cổ Ma Khanh này kiếm được thứ gì tốt, chia cho ta một nửa, thì bản thánh sẽ cố mà đáp ứng ngươi vậy!
– Còn không biết kiếm được thứ gì mà ngươi đòi chia một nửa, ngươi thật đúng là sư tử há mồm to!
Lâm Minh thật hết biết, nói:
– Huyết Yêu cốt ngươi ra một nửa lực, chia cho ngươi một nửa cũng đúng! Còn những kiện đồ vật tiếp theo nếu ngươi cũng có xuất lực, vậy chia cho ngươi một nửa, nếu ngươi không xuất lực, chúng ta chia hai tám, coi như thù lao ngươi trợ giúp ta đột phá Toàn Đan!
– Ta tám ngươi hai à?
Ma Quang làm ra vẻ khó hiểu hỏi.
– Nói chuyện đùa sao, thực không có ý nghĩa gì cả!
Lâm Minh hoàn toàn thu lại vẻ tươi cười trên mặt. Ở vào thời điểm này hắn cũng không muốn cãi cọ với Ma Quang.
– Ngươi cũng quá nhỏ mọn đi! Chia bốn sáu!
– Hai tám!
– Ba bảy!
– Hai tám!
– Được rồi… Hai tám thì hai tám!
Ma Quang bất đắc dĩ đầu hàng, tính cách của Lâm Minh là nói một không hai, cò kè mặc cả với hắn là tự làm mất mặt mình.
Lâm Minh mỉm cười, thi triển thân pháp bay vào trong sương mù xám.
Một đường đi qua, sát khí càng ngày càng đậm, Ma Quang cũng phát huy tác dụng, khoảng cách cảm giác của nó đều hơn xa so với đại đa số yêu vật trong lốc xoáy Bàn Mãng.
Tránh đi những yêu vật này không có nghĩa Lâm Minh sợ hãi chúng, mà chỉ e ngại trong lúc đấu với chúng sẽ dẫn tới tà linh cường đại hơn.
Ngẫu nhiên không tránh khỏi gặp một vài yêu vật, đều bị Lâm Minh dùng Huyết Ẩm chi ấn rót vào Chiến Linh, không chút chần chừ một kích giết chết.
Cứ như vậy, Lâm Minh hữu kinh vô hiểm đi tới khu vực một trăm dặm trung tâm lốc xoáy Bàn Mãng. Quả nhiên mật độ sát khí ở nơi này giảm xuống một cấp bậc.
Kể từ đó, Lâm Minh không hề áp chế tốc độ, thi triển Kim Bằng Phá Hư thân pháp, chỉ vài bước hắn liền đi tới chỗ trung tâm mười dặm của lốc xoáy Bàn Mãng.
– Chính là nơi này! Căn cứ theo trong ngọc giản quả nhiên chính xác!
Chỗ trung tâm mười dặm lốc xoáy sát khí này, mật độ sát khí còn không nồng đậm bằng Thông Thiên tháp. Ở chỗ sát khí cằn cỗi này, bình thường không có yêu vật tà linh tới đây.
– Nơi này thật đúng là chim không thèm ị!
Ma Quang nhìn chung quanh bốn phía, nói. Loại địa phương này ngay cả nó cũng không thích, mật độ sát khí quá thấp.
– Chính là nơi này, ta muốn bế quan nửa tháng, xông phá Toàn Đan. Sau đó ta một mình một người đi vào vùng cấm phạm vi một ngàn hai trăm dặm Vạn Cổ Ma Khanh!
– Tiểu tử ngươi đúng là điên! Ngươi bế quan tấn công Toàn Đan khẳng định sẽ quấy động năng lượng ở chung quanh, địa phương an toàn cũng sẽ không an toàn! Chỉ hy vọng ngươi không cần bị yêu linh ăn mất!
Ma Quang lười biếng nói một câu, tuy nhiên vẫn là tận khả năng thả ra thần thức, cảm nhận tình huống ở chung quanh, làm tốt cảnh giới cho Lâm Minh.
Lâm Minh mỉm cười, lấy ra Huyết Yêu cốt trong Tu Di giới, cởi bỏ tầng tầng cấm chế. Mấy ngày qua, cũng không biết Ma Quang dùng phương pháp gì lấy đi một nửa thuộc phần của nó, Huyết Yêu cốt rút nhỏ lại một vòng, vốn năng lượng cuồng bạo cũng bị suy yếu thật nhiều.
Như thế càng thuận tiện cho Lâm Minh hấp thu. Nếu như bình thường bế quan ở chỗ an toàn tuyệt đối, dù năng lượng cuồng bạo một ít cũng không sao, nhưng ở trong này dĩ nhiên là càng hấp thu đơn giản càng an toàn.
Lâm Minh tay cầm Huyết Yêu cốt, chậm rãi rót chân nguyên năng lượng vào trong đó. Sau một lát, Huyết Yêu cốt liền là hóa thành một đoàn dịch cầu màu đỏ, Lâm Minh không hề lưỡng lự, ngửa đầu cho nó vào miệng nuốt xuống!
Lập tức một năng lượng cuồng bạo mãnh liệt tràn ngập toàn thân Lâm Minh!
Huyết Yêu cốt đầu tiên mang đến chính là tấn công ý chí, Lâm Minh chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, liền đi tới một thế giới ý chí hoàn toàn đỏ như máu!