– Thánh thượng anh minh!
– – Chỉ có điều Thánh tướng nói cũng có đạo lý. Hoàng đế hơi khó xử nói: – Nếu nước Yến thành tâm kết minh với nước Khánh ta, trẫm cũng không thể khinh thị nước Yến. Ồ, việc này hơi khó xử. Hắn chuyển mắt, ánh mắt sáng ngời, lớn tiếng nói: – Trẫm nghĩ tới một chủ ý!
Chúng thần lập tức đều nhìn về phía Khánh đế!
Khánh đế đắc ý nói: – – Quốc cữu, ngài muốn giữ lễ chế, hai tháng sau mới để Thái tử thành hôn với Công chúa. Thánh tướng vì tình nghĩa hai nước, không thể khinh thị nước Yến, cần phải thành hôn nhanh một chút. Hai người đều có đạo lý, hiện giờ trẫm có một biện pháp, thật ra có thể dễ dàng giải quyết chuyện này!
– Khẩn cầu thánh thượng chỉ đạo! Quốc cữu vẫn vô cùng khiêm cung nói.
Khánh đế cười lớn: – – Bốc thăm. Quốc cữu, ngài và Thánh tướng bốc thăm để quyết định xử lý việc này, ai thắng, liền xử lý theo ý tứ người đó, biện pháp này chẳng phải tốt lắm sao?
Quốc cữu lập tức thán phục: – Thánh thượng anh minh!
– Thánh tướng Thương Chung Ly lại trầm giọng nói: – Thánh thượng, đây là chuyện lớn quốc gia, há phải trò đùa!
– Khánh đế ngẩn ra, vẻ mặt đau khổ nói: – Không bốc thăm? Vậy… làm sao bây giờ?
– Thương Chung Ly giọng như chuông đồng, lớn tiếng nói: – Thánh thượng, nước Ngụy lòng muông dạ thú, binh tới dưới thành, tấn công quy mô với Nam Dương Quan chúng ta, tiền phương quân tình khẩn cẩn, đây là thời điểm đặc biệt. Lễ chế tất nhiên không thể bỏ, nhưng lúc đặc biệt, cũng phải làm theo kế đặc biệt. Tổ tien định ra lễ chế hoàng gia, chính là dùng điều này để biểu lộ uy nghi của hoàng gia, quân lâm thiên hạ. Lúc thái binh, tự nhiên phải làm theo lễ chế hoàng gia, nhưng hiện giờ đã không phải lúc thái bình, tất nhiên không thể câu nệ lễ chế. Thần khẩn cầu Thánh thượng nhanh chóng tổ chức hôn sự cho Thái tử và Công chúa, đại hôn vừa qua, thần liền thân tới tiến tuyền, ngăn cản quân Ngụy tiến công!
– Khánh đế muốn gật đầu, Quốc cữu đã nói: – Thánh tướng, tiền phương chiến sự căng thẳng, ngài hãy sớm ngày đi tới tiền tuyến, chuyện đại hôn này, Lễ bộ ta và Thái Thường Tự tất có thể lo liệu. Tiền tuyến không có Thánh tướng, trong lòng chúng ta cũng bất an!
– Thánh tướng nói như đinh đóng cột: – Không được, Thái tử và Công chúa một ngày chưa thành hôn, thần một ngày không thể đi tiền tuyến!
Thái độ của lão cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ, nói chuyện tràn đầy sự thẳng thắn và quyết đoán của quân nhân.
– Quốc cữu thản nhiên nói: – Thánh tướng nói vậy, bản quan lại nghe không hiểu. Tiền tuyến căng thẳng, Thánh tướng thân là Thống soái cao nhất của quân đội, không đi tới biên quan chỉ huy nghênh chiến, lại lưu ở kinh thành nhúng tay chuyện hôn sự của Thái tử, đây là vì sao? Lễ bộ ta phụ trách lễ nghi, Thái Thường Tự phụ trách chuyện tông miếu, có hai nha môn lớn này xử lý chuyện thành hôn của Thái tử, Thánh tướng có gì lo lắng?
– Thương Chung Ly cười ha ha, giọng như chuông đồng, lập tức lạnh lùng nói: – Quốc cữu ba phen mấy bận giục bản tướng đi tiền tuyến, là vì nguyên nhân gì?
– – Thánh tướng trước mắt là Thống soái quân đội, địch quốc xâm lấn, tất nhiên phải đi tới tiền tuyến trấn thủ, việc này cần gì hỏi nguyên nhân? Quốc cữu thản nhiên nói: – Ăn lộc vua, làm việc trung quân, bản quan giúp đỡ Thái tử thành hôn, chính là việc trung quân, Thánh tướng đi tới biên quan trấn thủ, tự nhiên cũng là việc trung quân. Thánh tướng nhúng ta chuyện Thái tử thành hôn, trái lại là không hợp lý đi?
– Thương Chung Ly trầm giọng nói: – Hay cho không hợp lý. Quốc Cữu, ngài đã nắm giữ Lễ bộ, như vậy bản sao đi tới biên ban ra sao lại là quân vụ, nắm giữ Lễ bộ lại hỏi tới quân vụ, lại là đạo lý ở đâu?
Hàn Mạc thấy trong mắt, chỉ cảm thấy tranh đấ triều đình nước Khánh thật sự không thua gì cuộc chiến thế gia nước Yến.
Quốc cữu dám đối chọi gay gắt với tướng lãnh số một của quân đội, điều này có thể thấy thực lực của Hậu đảng nước Khánh quả thật rất lớn, thực lực đủ để chống lại Thương Chung Ly, nếu không chắc chắn sẽ phải thu liễm.
Quốc cữu hừ lạnh không nói gì.
– Thương Chung Ly cũng không nói nhiều với Quốc cữu, chỉ chắp tay nói với Khánh đế: – Thánh thượng, thần đã mời người tra qua, mười ngày sau, chính là một ngày may mắn, có thể xử lý hôn sự!
Khánh Đế vội hỏi: – Mười ngày sau?
– Thương Chung Ly nói: – Đúng vậy. Thật ra không ít hôn nhân trong kinh thành đã chọn ngày đó, còn xin Thánh thượng hạ chỉ, định kỳ đại hôn cho Thái tử, định ở mười ngày sau!
Khánh Đế nhìn Quốc cữu, hơi do dự.
Tào Ân chớp lấy thời cơ, chắp tay nói: – Hoàng Đế bệ hạ, nước Yến hi vọng hôn lễ được tổ chức càng sớm càng tốt.
Lão thừa tướng vẫn không nói gì rốt cục run rẩy đứng ra: – Thánh thượng, cổ nhân cũng có xuất hiện, lễ ở người chắc chắn phải trả lễ. Lại xuất hiện, lúc đặc biệt thì làm chuyện đặc biệt. Đại hôn của Thái tử, không phải lễ nghi của một nước ta, cho dù hôn lễ liên minh hai nước Yến Khánh, cũng phải để ý tới lễ chế hai bên, Yến sú nói nhanh chóng thành hôn, là phù hợp lễ chế nước Yến, nước Khánh ta là nước Lễ nghi, tự nhiên phải tận lễ với người. Giống như lời Thánh tướng nói, người Ngụy lòng muông dạ thú, binh lực tập trung viên quan, sớm ngày thành hôn, cũng sớm kết chuyện tốt Tần Tấn, Thánh tướng sẽ an lòng tới biên quan ngăn địch… Hết thay còn xin Thánh thượng nghĩ lại!
– Khánh đế nghĩ một chút, lại nhìn Thương Chung Ly, rốt cục nói: – Một khi đã như vậy, liền theo ý Thánh tướng, nhanh chóng thành hôn!
Quốc cữu nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
Thánh tướng khom người nói: – Thánh Thượng anh minh!
Mọi người đều quỳ xuống hô to: – Thánh Thượng anh minh!
Khánh đế ngáp một cái, phất tay ra hiệu mọi người đứng dậy nói: – Chứ quyết định như vậy. Ồ, thân thể trẫm hơi không khỏe, trong triều có việc, mọi người thay trẫm xử lý. Trẫm… trẫm trước bãi triều! Hắn cũng không nói nhiều, đứng lên, một gã thái giám bên cạnh lập tức tiến tới giúp đỡ Khánh đế, các cung nư giơ quạt tròn, vây quanh vị Hoàng đế dễ dàng mệt nhọc này rời đi theo cửa hông.
Khánh đế rời đi, Quốc cữu liếc Thương Chung Ly, cười lạnh lùng, sửa sang quần áo, lúc này mới từ cầu ngọc trên ao, tới trước mặt Tào Ân, chắp tay cười nói: – Hầu gia, nếu định ra ngày, mấy ngày này bản quan gấp rút chẩn bị, nhất định khiến hôn sự của Thái tử và Công chúa vô cùng náo nhiệt! Hắn lại chắp tay với Hàn Mạc và Tống Thế Thanh, lúc này mới nghênh ngang rời đi.
Quốc cữu vừa đi, đám quan văn lập tức có không ít người lập tức theo sau.
Lúc này, Thương Chung Ly chậm rãi xoay người lại, gương mặt già nua mà uy nghiêm lập tức bày ra trước mặt người Yến.
Ánh mắt Hàn Mạc và Thương Chung Ly vừa tiếp xúc nhau, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, mà Thương Chung Ly nhìn thấy Hàn Mạc bên người Tào Ân, cũng hơi run một chút, lập tức khuôn mặt tràn đầy uy nghiêm lộ ra tươi cười.