Cứng đối cứng không được thì cô sẽ dùng cách thức khác, Tô Khiết cô chưa từng và cũng sẽ không bao giờ để cho người khác bắt nạt.
Bắt nạt cô, cô chắc chắn sẽ trả lại gấp mười lần.
Con gái báo thù qua tâm vài ngày cũng không muộn, anh cứ chờ đấy cho cô.
Giờ phút này Nguyễn Hạo Thần thấy được nụ cười trên mặt cô, nghe được giọng nói êm ái của cô lại đột nhiên có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy.
“Chồng à, đi thôi.” Tô Khiết nhìn anh đứng bất động ở đấy còn chủ động thúc giục anh, trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười như cũ.
Cậu ba Nguyễn âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, anh biết rõ vợ nhà mình không giống như vợ của người khác, vợ nhà anh quá thông minh, quá lợi hại, hơn nữa còn là người có thù tất phải báo thù.
“Vợ à, thật ra…” Cậu ba Nguyễn cảm thấy giờ phút này anh nhất định phải làm chút chuyện gì đó để cứu vãn một chút.
“Chồng ơi nhanh lên, nếu không sẽ muộn mất.” Nhưng Tô Khiết căn bản cũng không cho anh cơ hội như vậy, trực tiếp ngắt lời anh.
Gần như cậu ba Nguyễn bị cô kéo ra khỏi gian phòng.
“Tôi đi thu xếp hành lý một chút.” Cậu ba Nguyễn âm thầm thở dài một hơi, nghĩ đến lần này đi công tác có lẽ thời gian khá dài mà hành lý của anh cũng còn chưa hề chuẩn bị chút nào.
Giờ phút này Tô Khiết rất ngoan ngoãn, rất dịu dàng, nghe anh nói như vậy cô liền buông anh ra.
Nhìn anh trở về phòng mình thu xếp hành lý, Tô Khiết vẫn chỉ đứng yên ở đó, cứ nhìn anh như vậy.
Anh vừa mới nói ngay cả thời gian để cô mặc quần áo cũng không kịp nên chỉ cho cô năm phút, vậy mà bây giờ anh lại đi thu xếp hành lý, sẽ mất bao lâu đây?
Ừm, rất tốt!
Thật ra tốc độ thu xếp hành lý của cậu ba Nguyễn cũng rất nhanh, chưa đến mười phút anh đã kéo vali hành lý đi ra.
Nhưng lúc trước rõ ràng cậu ba Nguyễn đã nói thời gian không còn kịp nữa…