Ông nhìn vẻ mặt thấp thỏm bất an của Tô Tuyết Nhi, nói: “Mặc dù khả năng có thể chết rất lớn, nhưng đây cũng là con đường để người trẻ các con trở nên mạnh hơn, con nên hiểu điều này.”
Tô Tuyết Nhi nghe những lời này, chợt nhớ tới những gì mình đã thấy trong ngã rẽ của vận mệnh.
Cô nhớ tới Cố Thanh Sơn.
Nhớ tới kết cục cuối cùng của Cố Thanh Sơn.
Không.
Tuyệt đối không thể.
Mình chỉ có anh ấy, mình không thể mất đi anh ấy.
Tô Tuyết Nhi khẽ mím môi, đôi mắt xinh đẹp dần trở nên kiên định.
“Thầy, con nguyện tiếp nhận tiếng kêu của chim Kinh Cức.”
“Tốt! Đây mới là học trò của ta!”
…
“Cửa” mở ra, rồi đóng lại.
Tô Tuyết Nhi trở lại phòng của mình.
Cô cởi áo khoác, tùy ý vắt lên trên ghế dựa.
Ngồi xuống trước chiếc bàn rộng lớn, cô bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu quả cầu thuỷ tinh đó.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy thứ đồ này.
Để xác nhận phán đoán của mình, Tô Tuyết Nhi vẫy vẫy tay.
Toàn bộ bên trong căn phòng rộng lớn, trên hàng ngàn kệ sách, có một quyển sách tự động bay ra ngoài, rơi xuống chiếc bàn trước mặt Tô Tuyết Nhi.
So sánh với chỗ ở nhỏ hẹp lúc còn là một học viên kiến tập mà nói, nơi này quả thật đã rất rộng rãi.
Quan trọng nhất chính là, sách lưu trữ của Huyết Bào Ma Chủ không hề ít hơn trong thư viện của học viện.
Trong số tàng thư ở đây, thậm chí có rất nhiều tài liệu quý giá mà những thư viện khác không có.
Tô Tuyết Nhi dứt khoát mượn thầy hướng dẫn mấy ngàn cuốn sách, bày biện ngay ngắn trong phòng mình.
Huyết Bào Ma Chủ vô cùng tán thưởng tinh thần hiếu học của cô.
Vì vậy ông ta giúp Tô Tuyết Nhi biến căn phòng này thành một thư viện nhỏ.
Tô Tuyết Nhi cầm quyển sách trước mặt lên, nghiêm túc lật xem.
“Tìm được rồi.”
Tô Tuyết Nhi chuyên chú xem phần mô tả của một đồ vật nào đó rất kì lạ.
[Liệt Phùng Ma Châu.] [Khi nó ẩn núp ở trong đất, sẽ hóa thành thổ địa.] [Phương pháp sử dụng: Chôn dưới đất, để ghi lại cuộc nói chuyện của ai đó trên mặt đất trong một khoảng thời gian nhất định.] [Số lần sử dụng: 1 lần.] [Đây là đồ vật ẩn nấp triệt để ngăn lại tất cả dò xét của vạn giới, can thiệp vào những quy tắc bao quát toàn bộ vận mệnh.] [Người sử dụng nó chỉ có thể là một người đồng thời phải giữ bí mật những thông tin biết được.] [Một khi thông tin bên trong Ma Châu bị những người khác biết được, người sử dụng sẽ phải lấy cái chết để lắng lại sự phẫn nộ của nhóm quy luật.]Tô Tuyết Nhi quan sát cầu thủy tinh.
Trông nó vô cùng bình thường,
Giống như đạn châu mà đám con nít vẫn thường chơi.
Nhưng thật ra thì, đây là một vật hiếm hoi tương đối có giá trị.
Nhưng hạn chế của nó quá nghiêm mật, lại vô cùng ít, cho nên người bình thường ngay cả một cái cũng không thấy, chứ đừng nói đến sử dụng.
Cô gái kia, e là đã gặp được may mắn to lớn, mới có được một cái.
Tô Tuyết Nhi nghĩ ngợi.
Cô gái kia vì thấy mình phản kích khiến cho cho năm cô gái bị nhện ăn sạch, lại được Huyết Bào Ma Chủ thu làm đồ đệ, còn khiến cho đạo sư Isha bị lưu đày.
Cho nên nhất định cô ấy rất sợ hãi.
Có lẽ cô ấy đã nhận ra được điều đó nên mới dùng vật này để dò xét.
Sau đó, mới lấy nó ra để cầu xin sự tha thứ.
Tô Tuyết Nhi nghĩ tới đây, không khỏi cảm thấy có chút bi ai.
Từ khi nào bản thân đã trở thành sự tồn tại đáng sợ như vậy?
Cô chăm chú nhìn Liệt Phùng Ma Châu trong tay.
Có nên xem bên trong là thứ gì không?
Tô Tuyết Nhi ngây người một hồi, tiện tay ném cầu thuỷ tinh trong tay ra.
Cầu thuỷ tinh rơi xuống đất, lập tức vỡ tan.
Một giọng nói khàn khàn già nua vang lên.
“Huyết Bào không nên có người thừa kế.”
Tô Tuyết Nhi nghe lời này, hai mắt lập tức mở to.
Đây là giọng nói của viện trưởng.
Đối với cô mà nói, những lời này bao hàm ác ý sâu nặng nhất.
Sợ rằng ngay cả cô gái đó cũng không nghĩ tới, mình lại có thể dò xét được một thông tin như vậy!
Có lẽ cô ta chỉ nghĩ mấy vị đại nhân vật sẽ nói chuyện gì đó liên quan đến Tô Tuyết Nhi.
Dẫu sao gần đây sự lớn mạnh của Tô Tuyết Nhi đã quá rõ rệt.
Lúc này lại vang lên một giọng nói căm phẫn khác.
“Cô gái đó là người sở hữu quyền trượng, còn có được bạch bào tượng trưng cho thân phận pháp quy, cô ta nhất định sẽ lớn mạnh rất nhanh.”
“Nếu như xuất hiện người đứng đầu Huyết Hải thứ hai, vậy thì đảo Sương Mù cũng chẳng còn chuyện gì cần đến chúng ta nữa.” Giọng nói thứ ba vang lên.
“Đồng ý, cho nên chúng ta nhất định phải bóp chết cô ta, tuyệt không thể để Huyết Bào Ma Chủ có được một cánh tay đắc lực.” Thanh âm thứ tư nói.
“Nên làm như thế nào?” Giọng nói thứ năm.
“Suy nghĩ một lát đã…” Viện trưởng nói.
Giọng nói đến đây dừng lại, dần dần đi xa
Hình như mấy người nói chuyện đã rời khỏi khu vực này.
Tô Tuyết Nhi yên lặng lật đi lật lại đoạn đối thoại kia nghiền ngẫm.
Đây là quyền lợi đấu tranh bậc cao của đảo Sương Mù.
Vốn tưởng rằng mình rời khỏi Cửu phủ, sẽ tách khỏi những chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn lại, chỉ cần là nơi có quyền lợi, con người sẽ chẳng bao giờ buông bỏ được dục vọng đối với quyền lực.
Cho dù bọn họ đã là sự tồn tại mạnh nhất.