Mà Bình Phàm Minh bên này nhất làm cho người khác chú ý chính là, lên đài lại cũng là phái nữ. Phái nữ trong Hồn Đạo Sư không phải là không có, nhưng so sánh với nam Hồn Đạo Sư, số lượng ít hơn nhiều. Lại còn là ba nữ Hồn Đạo Sư, hơn nữa tướng mạo cũng cực đẹp, thực làm người ta kinh ngạc. Rất rõ ràng, ba nữ Hồn Đạo Sư này cũng là do Bình Phàm Minh bồi dưỡng mang tới.
Các nàng chia ra mỗi người mặc váy màu hồng, vàng, lam. Ba màu này thực là nhận được điều tốt.
Cô gái mặc váy màu đỏ tướng mạo kiều diễm, tựa như một đóa Mân Côi nở rộ (Mân Côi là một loại hoa hồng). Mà thiếu nữ mặc váy màu lam kia là vẻ mặt lạnh như băng, hơn hẳn Ngạo Tuyết Hàn Mai, về phần thiếu nữ mặc váy màu vàng còn lại thì trang điểm, cao quý tựa như Đế quốc công chúa.
Ba thiếu nữ tài năng, không có chỗ nào mà không phải là tuyệt sắc nhân gian.
Bất quá, ở trong mắt Hoắc Vũ Hạo, các nàng cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Bởi vì, các nàng cũng không thể làm chủ linh hồn của mình, ngoài mặt thể hiện ra hết thảy, trình độ cao cũng là trải qua huấn luyện mà thành. Tuyệt sắc vô cùng mà thiếu tự nhiên*. Loại cô gái này, vô luận bao nhiêu, cũng không cách nào cùng so sánh với Đông Nhi. So sánh tư cách cũng không thể.
*Ý anh Hạo là ngoài đẹp mà trong không đẹp.
“Không nên bị sắc đẹp hấp dẫn. Bình Phàm Minh bồi dưỡng được những nữ Hồn Đạo Sư này thì bọn chúng đều là hạng người tâm độc như xà. Có cơ hội, lập tức ra tay độc ác. Không cho các nàng bất cứ cơ hội nào.” Thanh âm Nam Cung Oản đồng thời vang lên ở trong tai Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu và Hoàng Chinh.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng vừa động, quả thật, những nữ Hồn Đạo Sư này của Bình Phàm Minh ở ý nào đó thật biết chiếm tiện nghi. Đối mặt mỹ nữ, chỉ cần là nam nhân bình thường, lúc đối trận, bao nhiêu cũng sẽ có chút nương tay.
Thân là trọng tài trưởng, Diệp Vũ Lâm vung tay lên, nói: “Ba vị hội trưởng cũng đi xuống đi. Người dự thi mỗi người đều sở hữu vị trí và cương vị riêng, chuẩn bị tranh tài.”
Nam Cung Oản, Thượng Quan Vi Nhi và An Lập Đồng ba người nhìn nhau một cái rồi rời đi.
Hòa Thái Đầu sau khi đẩy Hoắc Vũ Hạo đến một bàn chế luyện hồn đạo khí mới đi tới một bàn khác phía sau.
Diệp Vũ Lâm hai tay chắp sau lưng, gương mặt già nua hết sức lạnh lùng, cho dù là đối với kia ba vị hội trưởng tam đại thế lực ngầm, sắc mặt hắn cũng không chút thay đổi, càng không cần phải nói tới những tuyển thủ dự thi này.
Nếu như không phải là Thái Tử Từ Thiên Nhiên tự mình đứng ra mời, hắn căn bản là sẽ không xuất hiện ở chỗ này, lấy ra Nhật Nguyệt Thần Châm kia cũng là do Từ Thiên Nhiên đáp ứng hắn cực kỳ hậu hĩnh, hắn mới nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích. Theo hắn, Hồn Đạo Sư nên theo con đường thực tế nghiên cứu chế luyện hồn đạo khí, tới tham gia tranh tài gì đó chỉ lãng phí thời gian, huống chi lại còn là do những thế lực ngầm xấu xa hèn hạ tổ chức cuộc thi. Vì vậy, hắn đối với mấy tuyển thủ dự thi này một chút hảo cảm cũng không có.
Cũng là Hồn Đạo Sư cấp chín, Diệp Vũ Lâm so với Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến, địa vị cao hơn nhiều.
Phương hướng nghiên cứu bất đồng, đều là Hồn Đạo Sư cấp chín, thành tựu cũng bất đồng. Diệp Vũ Lâm trong các Hồn Đạo Sư cấp chín ở Nhật Nguyệt đế quốc có thể xếp hạng Top 3. Bàn về thực lực, so sánh với Kính Hồng Trần từng không kịp, lại còn là người khống chế Tinh Không xinh đẹp.
Lúc này, ánh mắt hắn lạnh như băng quét qua trên chín người dự thi, mơ hồ có một cỗ khí uy áp quét ngang toàn trường. Trong đó, ánh mắt của hắn dừng lại lâu nhất là đối tượng ngồi ở xe lăn Hoắc Vũ Hạo. Cũng chỉ có thời điểm ánh mắt của hắn rơi trên người Hoắc Vũ Hạo, mới trở nên ôn hòa chút ít.
Mặc dù cùng là đại biểu dự thi tam đại thế lực ngầm, nhưng theo Diệp Vũ Lâm, Hoắc Vũ Hạo ngồi xe lăn có mấy phần phẩm chất thân tàn chí kiên*. Dù sao Hồn Đạo Sư tu luyện cần rất nhiều tài nguyên, một gã tàn tật Hồn Đạo Sư muốn đạt được tài nguyên khó khăn hơn so với Hồn Đạo Sư bình thường nhiều lắm. Cho nên, Diệp Vũ Lâm cũng phá lệ chú ý Hoắc Vũ Hạo một chút.
*Thân tàn chí kiên: thân tàn tật nhưng ý chí kiên cường
“Các ngươi có ba canh giờ tiến hành chế luyện hồn đạo khí. Mỗi người chỉ có thể chế luyện một hồn đạo khí. Có thể sử dụng tùy ý chất liệu gì, nhưng tuyệt không thể sử dụng bất kỳ bán thành phẩm nào trước thời hạn chế luyện xong. Một khi phát hiện, lập tức trục xuất. Đồng thời, ta phải nhắc nhở các ngươi, sau ba canh giờ, các ngươi không có thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp tiến hành khảo hạch kỹ xảo. Vị trí cuối đào thải, bài vị cũng quan hệ đến các ngươi ở bát cường đối trận. Cho nên, ở thời điểm chế luyện hồn đạo khí, các ngươi nhất định phải giữ lại tinh thần lực, để tránh tinh thần lực tiêu hao quá độ không cách nào ứng đối khảo hạch kỹ xảo phía sau. Khảo hạch kỹ xảo khó khăn rất lớn.”
Nghe Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm nói, chín người dự thi cũng âm thầm cả kinh, ngay cả vị Hồn Đạo Sư cấp chín này cũng nói khảo hạch kỹ xảo khó khăn lớn, có thể nghĩ khó khăn đến thế nào.
Hoắc Vũ Hạo trong lòng cũng âm thầm nghiêm nghị, hai tròng mắt khép hờ, hai tay đặt lên trên bàn, lẳng lặng ngồi đợi.
“Bắt đầu tính giờ! Vòng bảo hộ cách âm, mở.”
Kèm theo tiếng quát to của Diệp Vũ Lâm, một tầng bạch sắc quang nhàn nhạt bọc xung quanh tranh tài đài dâng lên, bạch quang nhu hòa hội tụ rất nhanh trên không trung thành khung, đem trọn đài tranh tài bao phủ trong đó. Ngoại giới huyên náo hoàn toàn bị ngăn cách. Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm một lần nữa trở lại vị trí của mình, ánh mắt sáng quắc bắt đầu nhìn hành động của Hồn Đạo Sư dự thi.
Trong nháy mắt lúc Hoắc Vũ Hạo nghe Diệp Vũ Lâm hét lớn, hắn bắt đầu động, hai tay cùng lúc triển khai chụp vào khối kim loại hiếm nhất, thuần thục kéo trang bị chế luyện hồn đạo khí trên đài qua, bắt đầu chế luyện.
Những người khác thừa dịp tinh lực tốt nhất lúc ban đầu để chế luyện hạch tâm pháp trận khác nhau. Hoắc Vũ Hạo bắt đầu chế luyện trước lại là vỏ ngoài. Chỉ thấy hai tay hắn tung bay, động tác nhanh vô cùng, hắn không ngừng lợi dụng các loại công cụ để chế luyện từng cục kim loại hiếm sáng lấp lánh ở trên tay. Chế tạo ra các hình khối không giống nhau.
Bởi vì hắn lựa chọn loại này, khiến trong toàn bộ chín người dự thi, hắn bên này có động tác lớn nhất, từng cục không ngừng chế tạo ra. Hơn nữa thể tích cũng tương đối không nhỏ.
Diệp Vũ Lâm lúc trước cũng bởi vì Hoắc Vũ Hạo tàn tật nên chú ý đến hắn, huống chi lúc này đưa mắt nhìn hắn bên này. Thấy hắn loại phương thức chế luyện này, trên mặt cũng không khỏi toát ra một tia kinh ngạc.
Người trẻ tuổi này đang làm gì đó? Tại sao không thừa dịp tinh thần lực tập trung nhất chế luyện hạch tâm pháp trận khó khăn lớn trước, ngược lại đi chế luyện vỏ ngoài? Chẳng lẽ theo hắn, vỏ ngoài một hồn đạo khí so với chế luyện hạch tâm pháp trận thì khó khăn hơn sao? Bất quá, trong lòng hắn mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hiển nhiên sẽ không đi quấy rầy Hoắc Vũ Hạo hành động. Mỗi người dự thi đều lựa chọn phương thức chế luyện hồn đạo khí của riêng mình.