Diệc Phi hiểu Đông Phương Hạ. Nhìn ánh mắt van nài của anh, cô còn có thể nói gì được nữa, chỉ biết gật đầu xoay người đi.
Cô nhìn xung quanh một lượt. Thấy đám Tây Môn Kiếm và Trình Thành đang cụng ly ở đằng kia, cô lập tức tới đó, đẩy Trình Thành sang một bên, nói: “Trình Thành, dẫn người đi chuốc say cậu chủ của các anh cho tôi”.
“Há?”, Trình Thành không kịp phản ứng, sửng sốt một lát rồi hỏi: “Thiếu phu nhân, tôi không nghe nhầm chứ? Chuốc say cậu chủ?”
“Đúng thế, chuốc say Đông Phương Hạ. Nếu tối nay các anh dám nương tay thì đừng trách tôi kiếm chuyện với các anh”.
Mặc dù rất đau lòng cho Đông Phương Hạ, nhưng thấy anh khó chịu như thế, cô lại càng đau lòng hơn. Đông Phương Hạ muốn say, vậy thì để anh say đi.
Phát hiện ra Diệc Phi không phải đang nói đùa, Trình Thành cười ha ha nói: “Có câu này của thiếu phu nhân, sao Trình Thành dám không nghe lời cơ chứ”.
Ha ha… Bây giờ anh đây đang làm việc theo thánh chỉ đấy, sướng thật! Nhận được mệnh lệnh của Diệc Phi, Trình Thành lập tức hô hào các anh em mở rượu đi về phía Đông Phương Hạ. Xem ra tối nay Đông Phương Hạ không được yên rồi.
Vốn dĩ đêm nay đám Tây Môn Kiếm cũng định chuốc say Đông Phương Hạ, nhưng chuyện vừa rồi ảnh hưởng tới tâm trạng của anh nên bọn họ không dám.
Thấy Trình Thành dám trắng trợn chuốc rượu cho Đông Phương Hạ, Tôn Minh và Huyết Minh nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn sang Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy. Khi phát hiện ra bọn họ chẳng những không ngăn cản, mà còn bảo nhân viên đi bưng rượu, ai nấy đều sửng sốt.
Lúc này, A Phi chạy tới bên cạnh Tây Môn Kiếm, nói: “Đường chủ Tây Môn, cô Nam Cung bảo các anh cũng đi chuốc rượu cho Huyết Lang”.