m thanh vang đội, chấn động đến nỗi Quan Phong Đình cũng lay động một trận, sắc mặt Đàm Hưng thay đổi trong nháy mắt.
“Cậu cũng là thực lực cấp bậc tông sư?”
Ông ta cực kỳ hoảng sợ, Giang Ninh còn trẻ như vậy, sao có thểi Qua ánh đèn mờ tối, ông ta có thể nhìn ra, Giang Ninh cùng lắm mới có ba mươi tuổi, ba mươi tuổi đã đạt được cấp bậc tông sư?
Điều này không có khả năng!
“Ông khinh thường tôi quá rồi đấy”
Giang Ninh bỗng hành động, hắn như một bóng ma, trong chớp mắt đã biến thành một tàn ảnh xông đến Đàm Hưng, cơn gió điên cuồng phất lên!
Sắc mặt Đàm Hưng biến đổi!
Trận gió đó thổi râu ông ta bay lên, khiến ông ta không tài nào mở mắt nổi.
Ông ta đang định phản kích, nhưng lại cảm thấy nắm đấm của Giang Ninh đã đến trước mặt ông ta!
Quyền phong nảy lửa, khiến mặt ông ta cũng cảm thấy đau.
Nhanh quát!
Nắm đấm của Giang Ninh còn nhanh hơn cả chân ông †a nữa!
Không thể tin nổi!
Cho dù tuổi ông ta đã cao, nhưng luận đến tốc độ tiến công hay cước chân thì Đàm Hưng vẫn vô cùng tự tin.
Nhưng hôm nay, ông ta còn chưa phát huy hết thì đã bại trận!
Giang Ninh không tiếp tục tiến lên mà thu lại nắm đấm, chỉ một chiêu này thôi cũng đủ để Đàm Hưng biết rằng ông ta không phải đối thủ của Giang Ninh.
Nếu ra tay lần nữa thì Giang Ninh sẽ không do dự mà giết ông luôn!
“Cậu…cậu…”
Môi ông ta run rẩy, kinh ngạc nhìn Giang Ninh, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin nổi.
Có lẽ người khác không biết, nhưng Đàm Hưng thân là nhất đại tông sư của Đàm thị, sao có thể nhìn không ra thực lực của Giang Ninh đã vượt qua tưởng tượng của ông ta được chứt Nếu như Giang Ninh không thu lại nắm đấm vừa rồi, thì e rằng lúc này ông ta đã trở thành một khối thi thể!
Đáng sợ quái Cậu ta vẫn còn là người sao?
Tim ông ta đập thình thịch, sống đến gần bảy chục năm, Đàm Hưng chưa bao giờ cận kề cái chết như hôm nay!
“Cậu…sao cậu không giết tôi!”
“Tôi không giết kẻ ngu ngốc”
Giang Ninh thu tay lại: “Giang hồ này đã thối nát đến mức nào rồi, lẽ nào ông không biết tr?”
“Bị những đại gia tộc Phương Bắc lợi dụng, ông còn cảm thấy quang vinh lắm hả?”
Hắn nhấn mạnh từng chữ.
Mặt Đàm Hưng đỏ lên.
Ông ta thà để Giang Ninh giết mình!
Bị một đứa nhóc nói như vậy, Đàm Hưng mặt đỏ tía tai, há miệng định phản bác, nhưng lại không biết nên nói lại thế nào.
“Ông cho rằng giữ được vẻ kiêu ngạo thì người khác sẽ nhìn đến ông hay sao? Hừ, nằm mơi”
Giang Ninh cười lạnh: “Bọn họ vẫn luôn lợi dụng ông, ông lại không nhận ra, loại người như Đàm Phong không chết, thì người chết sẽ là cả Đàm thị của các người!”
“Ngu ngốc! Ngu đến hết thuốc chữa!”