“Để tự em thay.” Tô Khiết âm thầm hít thở sâu một hơi cố gắng để cho mình tỉnh táo lại nhưng lại phát hiện ra, lời này vẫn là cô cắn răng nghiến lợi nói ra.
Tô Khiết nhanh chóng đứng dậy, tránh thoát khỏi động tác muốn ôm cô của anh sau đó nhanh chóng cầm lấy quần áo của mình đi thẳng vào phòng tắm.
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy cánh cửa phòng tắm bị cô đóng sầm lại cuối cùng không nhịn cười nổi nữa, anh cười lên giống như con hồ ly vậy.
“Năm phút.” Nhưng anh lại sợ cô trốn ở trong phòng tắm không ra cho nên đi đến bên ngoài cửa phòng tắm, nhắc nhở cô một câu.
Giờ phút này cậu ba Nguyễn chính là đang cố ý làm như vậy, thật sự là hoàn toàn không cân vội vã như vậy hơn nữa cho dù có tới muộn không kịp máy bay thì anh cũng không cần vội, anh có thể đi chuyến sau cũng được.
Anh chính là muốn nhìn thấy dáng vẻ vội vàng nảy sinh độc ác của cô mà thôi.
Cô chân thực như thế, chân thực mà không có chút phòng bị nào với anh.
Tô Khiết ở trong phòng tắm nghe thấy anh nói như vậy thì hung hăng hít vào một hơi, bây giờ cô rất muốn bóp chết người đàn ông kia.
Có thể chứ?
Tô Khiết cảm thấy cả đời này cô chưa từng xúc động như vậy, giờ phút này cô thật sự rất muốn lao ra hung hăng đánh cho Nguyễn Hạo Thần một trận.
Cô nghĩ với thân thủ của mình thì cho dù đánh không lại được Nguyễn Hạo Thần thì cũng sẽ không thua quá thảm.
Cho dù như thế nào thì cứ xả giận trước đã rồi lại nói.
Trong chớp mắt Tô Khiết đã vươn tay về phía cửa phòng tắm, Nguyễn Hạo Thần đang ở bên ngoài, cô nghĩ cô vừa mở cửa ra thì sẽ vùng một quyên tới, cứ đánh trước rồi nói.
“Năm phút sau nếu như em vẫn chưa chấn bị xong thì anh sẽ làm giúp em, đương nhiên bởi vì vấn đề thời gian nên chỉ có thể ra trên xe… ” Giờ phút này không biết có phải cậu ba Nguyễn đứng ở ngoài cửa đã cảm nhận được cái gì đó hay không.
Tay Tô Khiết cứng đờ, cô không dám mạo hiểm, Nguyễn Hạo Thần mà điên lên thì cũng sẽ không giống như người bình thường nữa mà chuyện gì cũng dám làm.