Đa Đoạt lập tức phun ngụm rượu vừa uống ra.
“Con cháu nhà ai lại chạy đến nhận ông đây là cha chứ hả? Ông đấy ngủ với con gái nhà ai mà ông đây còn không biết à? Chắc chắn không có chuyện mang thai, bảo nó cút”.
Tân Cửu ngồi bên cạnh bật cười ha hả.
“Ôi dào, Đa tướng quân hay nha, có con luôn rồi! Tuy nhiên, người của chúng ta luôn gọi là cha, còn đứa bé kia lại gọi ba ba, chẳng lẽ là… ha ha ha…”
Ai ngờ thị vệ lại nói: “Quả thực không giống trẻ con tộc ta, đứa bé kia nói nó đến từ phương bắc, mẹ nó gọi là An Na…”
“An Na… ha ha… Đa Đoạt, ông…”
Tân Cửu còn chưa nói dứt câu thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thoáng cái, ông ta không cười nổi nữa.
Ông ta bèn quay sang nhìn Đa Đoạt thì thấy đồng liêu của mình cũng lộ vẻ nghiêm túc.
“Đa tướng quân, lúc trước ông… cùng nữ vương tộc Hồng Mao… có khi nào?”
“Mẹ kiếp…”
Đa Đoạt nhớ lại đêm hôm đó, hình như không có dùng biện pháp an toàn gì thì phải, lại còn làm nhiều lần như vậy, không lẽ dính thật?
“Không thể nào… chắc chắn không có chuyện đó, dù đêm đó có thì nữ vương An Na kia cũng sẽ không sinh đứa bé ra…”
Tân Cửu nói: “Chỉ có một mình đứa bé kia đến à?”
“Còn có một người lớn tuổi”.
Sắc mặt hai người sầm xuống, có một dự cảm mãnh liệt trào dâng trong lòng họ.
“Cmn, Đa tướng quân, chẳng lẽ ông…?”
“Ta… ta… sao có thể chứ?”
“Đa tướng quân, ta cảm thấy chuyện này có hơi kỳ quái, hay là ra ngoài xem thử đi?”
Đa Đoạt trầm mặc, một lúc lâu sau, ông ta khẽ gật đầu.
Cứ thế, hai vị trọng thần của Hoa Hạ, một người là tể tướng đương triều, một người là nguyên soái đại quân lại chẳng khác nào kẻ trộm, lén lút đi ra cửa.
Đa Đoạt thấy Tân Cửu tỏ vẻ phấn khích, bèn nói: “Tân đại nhân, đâu có liên quan gì đến ông, ông phấn khích cái khỉ gì hả?”
“Ta không biết, ta nghĩ nếu đây thực sự là con của ông thì… cmn quá kích thích luôn”.
“Kích thích cái đầu ông đấy…”