…
Hôm nay là ngày tốt lành, ánh nắng tươi sáng, gió xuất thổi vào mặt.
Huyền Thiên từ khi đi tới chiến trường Đông Bắc đều ở trong Địa Linh Thành. Duy chỉ có một lần rời khỏi Địa Linh Thành cũng là trận đại chiến với Luyện Huyết Giáo, Hải ngoại và Yêu Linh Tông kia. Chiến tranh giết chóc đầy huyết tinh khiến cho tinh thần con người ta phải khẩn trương.
Hôm nay rời Địa Linh Thành, rời xa chiến trường, nhìn cả vùng đất cây xanh um tùm, gió xuất thổi tới trước mặt, tâm tình Huyền Thiên khoan khoái dễ chịu.
Nam Tê Cốc cách Địa Linh Thành năm ngàn dặm, khoảng cách rất xa, nhưng đối với cường giả Địa giai mà nói thì khoảng cách này không là gì cả.
Có địa đồ ở trong tay, năm người Huyền Thiên không có bị lạc đường. Chưa đến giữa trưa, năm người đã đến Nam Tê Cốc.
Đây là một sơn cốc rất lơn, từ miệng hang vào đến trong cốc cũng dài hơn mười dặm. Cả một sơn trang đều bị đào bới khắp nơi, mặt đất hoàn toàn bị lật tung lên, một sơn động nối thẳng với lòng đất.
Mạch khoáng linh thạch ở đây quả nhiên bị đào móc không còn gì.
Huyền Thiên lấy tấm bản đồ thứ hai ra, rất nhanh tìm được địa điểm chôn giấu linh thạch, đoàn người nhanh chóng đi vào trong một thạch động bên phải chân núi.
Trong Nam Tê Cốc hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của năm người Huyền Thiên.
– Ta có cảm giác cổ quái, yên tĩnh có chút đáng sợ. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Giữa đường, Hàn Lực đột nhiên lên tiếng:
– Sau khi trở về nói linh thạch đã bị Luyện Huyết Giáo phát hiện, sớm lấy đi!
Tiêu Ngôn híp mắt lại, sau đó nhíu mày sờ sờ cái mũi, lại chuyển thân mình về phía Hàn Lực hỏi:
– Tại sao phải chạy?
Mọi người đều nhìn về phía Hàn Lực hỏi, tuy sự yên tĩnh này có chút cổ quái nhưng cứ như vậy mà bị dọa chạy thì cũng quá nhát gan. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Thần sắc Hàn Lực vô cùng cẩn thận nói:
– Không phải ta khoác lác, ta đối với sự nguy hiểm vô cùng linh mẫn. Thời điểm trước ra ngoài lịch lãm rèn luyện, có chút cổ quái ta đều bỏ chạy. Tuy mọi người đều nói ta là Vua bỏ chạy nhưng có một điểm khẳng định, ta không chạy thì sẽ không sống được đến bây giờ. Mà mấy vị sư huynh lịch lãm cùng với ta đều chết hết.
Huyền Thiên cũng bắt trước Tiêu Ngôn, sờ sờ cái mũi nói:
– Mặc dù có điểm cổ quái nhưng ta quyết định vào trong đó tìm hiểu. Có nguy hiểm gì ta có thể tự bảo vệ mình. Các ngươi muốn đi hay cùng ta vào đều do mình quyết định.
Chưa có chuyện gì xảy ra mà đã bị dọa chạy, Huyền Thiên còn chưa nhát gan đến mức đó. Tuy Nam Tê Cốc yên tĩnh lạ thường nhưng dù sao đây cũng là một quặng mỏ vứt đi thì đây cũng là điều bình thường không có kỳ quái.
Lần này Huyền Thiên đến chiến trường Đông Bắc, hắn cũng lường trước có thể có oan gia ở chỗ này động thủ. Đồng thời Luyện Huyết Giáo cũng nhân trận đại chiến mà diệt trừ hắn.
Tư Đông Ngạn phái hắn đi làm nhiệm vụ, trong lòng Huyền Thiên cũng đã hoài nghi. Nhưng hoài nghi cuồi cùng cũng chỉ là hoài nghi, cũng không có chứng cớ. Muốn biết Tư Động Ngạn có hại mình không chỉ có tiến vào bên trong quặng mỏ tìm kiếm linh thạch được chôn giấu mới biết được Tư Đông Ngạn có nói thật hay không.
Nếu thực sự có linh thạch, như vậy nhiệm vụ này bình thường, Tư Đông Ngạn xác thực đặc biệt chiếu cố Huyền Thiên vì thân phận đệ tử thân truyền của các chủ. Nếu như không có hoặc gặp phải nguy hiểm thì mọi việc hắn đã ghi vào trong Thiên Tinh Lệnh chứng minh Tư Đông Ngạn hại hắn. Mưu hại đệ tử thân truyền các chủ dù Tư Động Ngạn có chức vụ trưởng lão đi chăng nữa chỉ sợ cũng bị liệt vào hàng tử tội.
Huyền Thiên cũng là kẻ tài cao gan lớn, trong cơ thể có lực lượng Lôi Đình vô cùng cường đại. Trên cơ bản có thể coi rẻ cường giả dưới Thiên giai. Hắn hiện tại có tu vi Địa giai cảnh tứ trọng, cho dù Tư Đông Ngạn có mưu hại hắn cũng không có khả năng phái Thiên giai cường giả đến. Đây chửng phải giết gà mà dùng đến dao mổ trâu sao?
– Trực giác ta vô cùng chuẩn xác. Tin tưởng ta, chỉ có đúng. Các vị sư huynh, sư đệ, ta chạy trước.
Huyền Thiên vừa nói xong, Hàn Lực lập tức đưa ra quyết định.
– Chỉ dựa vào hoàn cảnh an tĩnh dị thường còn không có dọa sợ Vương Lâm ta. Nhưng tu vi ta thấp nhất, tiến vào mỏ quặng sợ là sẽ liên lụy đến Huyền Thiên sư huynh. Cho nên ta sẽ ở ngoài này chờ đợi.
Vương Lâm cũng làm ra quyết định tương đối sáng suốt.