-Một khi đã như vậy, sao Đường huynh không bắt đầu một cuộc sống mới?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Đường Thục Hổ, bình tĩnh nói:
-Đi đến rừng rậm, đi xuyên sa mạc, lên núi cao, vượt biển rộng, hoà vào cuộc sống bình dân. Chu du khắp thiên hạ, rời xa những nơi hào nhoáng…Đó đều là cuộc sống. Cao xử bất thắng hàn. Không trải qua nhiều cung bậc của cuộc sống làm sao huynh hiểu được nơi cao lạnh giá là như thế nào? Nếu nơi cao lạnh giá, sao không đến những nơi thấp hơn, trải nghiệm cái ấm áp cùng lạnh giá của nhân sinh, cảm nhận những điều mới mẻ?
Dừng một chút, hắn cười, nói thêm:
-Đây đều là ý kiến nông cạn của Hàn Mạc mà thôi. Mọi chuyện như thế nào còn phải do Đường huynh tự mình lĩnh ngộ!
Đường Thục Hổ nhắm mắt lại, nhất thời không nói gì.
Hàn Mạc nâng chung trà, nhấp hai ngụm, đã thấy Đường Thục Hổ mở bừng mắt. Y đứng dậy, đến trước mặt Hàn mạc, thi lễ thật sâu, nói:
-Lời Hàn huynh nói ngày hôm nay chẳng khác nào người vi sư chỉ dạy cho Đường Thục Hổ ta.
Hàn Mạc vội vàng đứng dậy, chắp tay đáp lễ.
-Một lời của Hàn huynh khiến ta như người say chợt tỉnh mộng vậy.
Đường Thục Hổ nghiêm mặt, nói:
-Hôm nay, ta thực đã hiểu rõ vì sao Hàn huynh có thể có được kiệt tác ngần này. Có thể đi khắp nơi, từ nơi cao sang đến tầm thường, cách nhìn nhận, trí tuệ của Hàn huynh không còn chút câu nệ, ngoan cố, đám danh sĩ văn nhân thực không thể sánh bằng.
Y lại thi lễ, nói tiếp:
-Hôm nay đã được thụ giáo, ta không dám làm phiền đến Hàn huynh nữa. Ta xin bái biệt!
Y không nói nhiều, dường như đã lĩnh ngộ được rất sâu, rất nhiều, khom người đi ra.
Nhìn theo Đường Thục Hổ rời đi, Hàn Mạc bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn chỉ là nhất thời hứng lên mà nói ra như vậy thôi, vị tài tử này chắc sẽ không thật sự thu dọn hành lý chu du thiên hạ chứ.
…
Hai ngày sau, đúng khi sứ đoàn bắt đầu mất kiên nhẫn, thiếu khanh Lưu San của Hồng Lư tự rốt cuộc cũng mang đến ý chỉ trong cung, tuyên đọc thánh chỉ của Khánh Đế.
Ý chỉ rất rõ ràng, đơn giản là ngày hôm sau trong buổi thượng triều của Khánh Quốc, chính sứ và phó sứ của Yến Quốc sẽ được triệu kiến.
Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, Lưu San đã sắp xếp bữa sáng, chờ đợi bọn Tào Ân dùng bữa xong. Vân Thương Lan đã mấy ngày không xuất hiện cũng đến đây.
Vân Thương Lan hành lễ, cười nói:
-Ta phụng mệnh Thánh thượng đến đón Hầu gia và Hàn tướng quân vào triều!
-Thánh thượng thật có lòng!
Tào Ân cười nói.
Bên ngoài biệt viện hoàng gia đã chuẩn bị xe ngựa cẩn thận. Tuy rằng chưa đến giờ lên triều ở Khánh Quốc nhưng từ biệt viện hoàng gia tới Khánh cung, hoàng cung của Khánh Quốc còn cả một chặng đường, cho nên bọn họ phải đi sớm một chút.
Vân Thương Lan dẫn mấy người đi ra khỏi biệt viện. Khi tới cạnh Hàn Mạc, gã cười nói:
-Hàn tướng quân đại tài, Thương Lan thật không có mắt nhìn người rồi!
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
-Vân đại nhân nói vậy là có ý gì?
-Xa xôi ngàn dặm cầu mong
Cho người được mãi theo trăng trường tồn.
Vân Thương Lan nhẹ giọng ngâm, rồi nói:
-Câu thơ hay như thế, đã rất nhiều năm rồi Thương Lan chưa được nghe thấy!
Hàn Mạc giờ mới hiểu được gã nói đến chuyện ở yến hội tiếp khách mấy ngày trước, liền cười nói:
-Vân đại nhân quá khen rồi.
Vân Thương Lan cười nói:
-Có lẽ Hàn tướng quân còn chưa biết, hiện giờ khắp cả kinh thành ai ai cũng đều biết đến bài từ này a. Trong thuyền hoa của hồ Khổng tước cũng xướng lên bài từ khúc này!
-Hồ Khổng tước?
-Đúng vậy.
Vân Thương Lan mỉm cười, gật đầu nói:
-Đó là nơi các văn nhân nhã sĩ tụ tập, ngồi thuyền hoa du ngoạn hồ, đèn đỏ nến thơm, ca khúc “Minh nguyệt kỷ thì hữu” (Rằng trăng sáng những khi nào), khiến người ta lưu luyến không thôi!
Hàn Mạc cười ha ha, thấp giọng nói:
-Nếu là như thế, mấy ngày nay không thấy Vân đại nhân, hoá ra là ngài đều ở hồ Khổng tước lưu luyến không nỡ rời đi sao?
Vân Thương Lan xấu hổ, cười khổ nói:
-Hiện giờ tình hình quân sự ở tiền tuyến khẩn cấp, người Nguỵ Quốc tuy rằng liên tiếp thất bại ở Nam Dương quan, nhưng có lúc bại rồi sẽ có lúc thắng. Binh lực và vật tư ở Nam Dương quan đã tổn hao rất nhiều, đâu phải thành đồng vách sắt. Thánh Tương lo lắng cho tình hình chiến sự ở tiền tuyến, nên mới khuyên bảo Thánh thượng, sớm ngày triệu kiến các ngươi, nhanh chóng cho thái tử và công chúa thành hôn. Thánh Tương cũng có thể chuyên tâm đối phó với kẻ địch nơi tiền tuyến!
-Nếu nói vậy, nếu không có Thánh Tương khuyên bảo quân chủ quý quốc, quân chủ quý quốc chắc vẫn còn chưa muốn gặp mặt chúng ta?
Hàn Mạc liếc mắt nhìn Vân Thương Lan, thản nhiên hỏi.
Vân Thương Lan thở dài, không nói thêm câu gì.
Bên ngoài biệt viện, cạnh xe ngựa, có hơn mười tên Hổ dũng do Vân Thương Lan mang đến cùng hơn hai mươi tên hộ vệ Ngự lâm kỵ binh của Yến Quốc đứng chờ sẵn. Đoàn người liền tiến vào Khánh cung.
Dọc đường đi, xe ngựa rất yên tĩnh, vòng vèo qua vài con phố. Cũng may đây là buổi sáng sớm, người đi đường cũng không nhiều lắm. Càng đến gần Khánh cung, càng có nhiều xe ngựa xa hoa đi lại, Hàn Mạc nhìn qua khe hở của bức màn che nhìn ra, thầm hiểu chủ nhân của những chiếc xe ngựa này có lẽ đều là quan viên Khánh Quốc cũng đang tiến vào Khánh cung.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa cung của Khánh cung. Đoạn đường kế tiếp mọi người phải đi bộ vào.
Bọn Tào Ân xuống xe ngựa, liền nhìn thấy phía trước có một cánh cổng tò vò rất dày. Cửa cung đã mở ra, thiếu khanh Hồng Lư tự và Vân Thương Lan dẫn đường, hai bên có Hổ dũng và Ngự lâm quân hộ vệ, đoàn người tiến vào cửa cung. Mọi người đi qua đoạn cửa cung dài tối tăm, không gian trước mặt lại sáng sủa trở lại. Dưới ánh bình minh, khung cảnh thật hùng vĩ, hàng nghìn hàng vạn cung điện xuất hiện, phần lớn Khánh cung đều được xây theo màu vàng. Ánh mặt trời buổi sớm chiếu rọi, cả Khánh cung sáng rực rỡ chói mắt, xứng danh thiên hạ đệ nhất cung xa hoa, quý phái.
Hoàng cung Khánh Quốc và hoàng cung Yến Quốc không giống nhau.
Diện tích Hoàng cung Yến Quốc không nhỏ, nhưng xây dựng bên trong lại rất chú trọng đến khí thế, giữa các cung điện luôn luôn có không gian rộng lớn. Nhưng hoàng cung Khánh Quốc không những vượt xa hoàng cung Yến Quốc, mà còn xây dựng tầng tầng lớp lớp, san sát lẫn nhau, nhưng vẫn không hề chật chội. Điều đáng chú ý nữa là ở đằng xa kia có một cung điện nhìn hơi khác lạ, có mái cong khắc hình rồng, chỉ riêng bên ngoài thôi đã dát rất nhiều vàng ngọc, rạng rỡ huy hoàng.
Hàn Mạc nhìn vô số cung điện trước mắt, chỉ biết cảm khái, Khánh Quốc được xưng tụng là chính tông của thiên hạ, là quốc gia mạnh nhất đương thời, quả không sai.
Vân Thương Lan không đưa bọn Tào Ân vào điện ngay. Thái giám phụ trách đang chờ đợi sứ đoàn Yến Quốc, thấy bọn họ vừa đến, liền đưa bọn họ đến một tiểu các bằng gỗ bên cạnh hoàng cung, dùng trà trước.
Chưa được bao lâu, một hồi chuông gióng lên khắp hoàng cung. Một lát sau, một gã thái giám đi tới, cung kính nói:
-Thánh thượng triệu kiến sứ đoàn Yến Quốc vào triều yết kiến!
Bọn Tào Ân sửa sang lại chút ít, rồi rời khỏi tiểu các, đi đến chính điện bái kiến. Đám Hổ dũng và Ngự lâm quân không được phép theo vào cung, chỉ có thể ở đây chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, bọn họ đi qua dãy hành lang nhỏ, dài, xây bằng ngọc thạch, vượt qua một cây cầu nữa rồi mới nhìn thấy một cung điện to lớn, nguy nga. Thềm đá cẩm thạch ở hai bên có chín chín tám mươi mốt bậc, hộ vệ trước điện mặc y giáp sáng choang, lưng đeo bội đao và trường thương. Cả đám hộ vệ này mặt mày nghiêm nghị, cao lớn, uy mãnh, tựa như được điêu khắc bằng đá vậy.
Nhiều ngày qua, Hàn Mạc cũng tìm hiểu được một chút chuyện ở Khánh Quốc, biết được những hộ vệ này không thuộc lực lượng canh gác của kinh thành, mà được gọi là “Cung trung vệ”, chuyên phụ trách công tác hộ vệ hoàng cung.
Nghe nói đội hộ vệ này có đến hơn ngàn người, rải rác khắp trong hoàng cung, bảo vệ sự an toàn cho hoàng tộc Khánh Quốc. Nhưng chuyện mỉa may nhất chính là, thống lĩnh đội hộ vệ này dường như là người của hậu đảng.
Theo thềm đá đi lên, vừa nhìn rõ chính điện của Khánh cung, Hàn Mạc kinh ngạc nhận ra tấm biển trước điện viết ba chữ “Thừa thiên điện”.
Nhận mệnh của trời, chỉ riêng tên của chính điện của Khánh Quốc thôi đã đủ để thấy bọn họ luôn coi mình là dòng chính thống rồi.
Hai bên phải trái ngoài cửa chính điện Thừa Thiên là hai nhóm Cung trung vệ, tất cả điều nghiêm nghị, thể hiện khí thế của đội cận vệ hoàng gia.
Cửa điện mở rộng. Ở nơi cao nhất trên bậc thềm đá, hai bên phải trái đều có khắc một con rồng lớn bằng ngọc thạch đang giương nanh múa vuốt, khí phách kinh người. Bên cạnh con rồng lớn bên trái có một lão thái giám đang khom người, chờ đợi.
Đợi Tào Ân dẫn mấy người đến bậc thềm đá cuối cùng, đứng ở quảng trường bằng đá cẩm thạch trước điện, lão thái giám mới liếc mắt nhìn sứ thần từ phương đông tới, vung phất trần trong tay, cất giọng khàn như vịt đực hô lớn:
-Sứ thần Đông Yến đến!
Trung cung vệ hai bên cửa điện nhấc trường thương trong tay, vung lên rồi hạ xuống hai lần, rồi cùng nhau cất tiếng hô vang dội:
-Uy!