Cô gật đầu, thay quần áo ngủ nằm sấp trên giường, đôi chân trắng noãn đong đưa qua lại, vừa video call vừa ghi chép gì đó.
Cô vừa rồi đã hỏi dì Lưu cách làm thịt viên, bây giờ đang ghi lại. Chờ cô học được sẽ làm cho Cố Gia Huy ăn.
Sau khi viết xong, cảm thấy buồn ngủ nên cô chúc ngủ ngon với Cố Gia Huy rồi liền chui vào chăn.
Hứa Minh Tâm nằm mơ, mơ thấy Chân Huyên truyện.
Cũng không biết mình là phi tần gì, vừa tiến cung đang ở ngự hoa viên ngắm hoa thì đụng phải Hứa An Kỳ.
Hứa An Kỳ mang theo bụng bầu, khóe miệng mang ý cười xấu xa.
Sau đó liền té ngã trên đất, gắt gao nắm lấy tay cô, gào khóc tố cáo cô đẩy cô ta, muốn mưu sát hoàng tử.
Hứa Minh Tâm trăm miệng cũng không thể cãi, thái giám cung nữ vây quanh ngày càng nhiều.
Sau đó đại thái giám bên cạnh hoàng thượng đến ban thánh chỉ.
“Hứa Minh Tâm mưu hại hoàng tự, đánh chết.”
Nà ní?
Đánh chết?
Có phải quá tàn nhẫn không, không phải cô là vai chính sao?
Trong lúc cô còn mơ hồ, thi vệ đã bắt cô lại, bắt đầu đánh.
“Ầm.”
Đau quá!
Hứa Minh Tâm ngã dập mông xuống đất, phát ra tiếng rên đau đớn, ngay cả lời hỏi han của Cố Gia Huy cũng bị lấp mất.
Hứa Minh Tâm tỉnh táo lại, nhìn xung quanh mới nhận ra mình vẫn ở trong phòng, chứ không phải ngự hoa viên.