Thấy Đông Phương Hạ tươi cười mở một chai rượu đi về phía mình, Tô Phác Du đứng lên đi tới.
“Anh Tô, khúc nhạc dạo ban nãy kết thúc rồi. Đừng để ý nhé, cạn một ly nào!”
“Nói gì vậy, được nâng chén chung vui với anh là vinh hạnh của Phác Du”.
Một người rót đầy rượu cho Đông Phương Hạ và Tô Phác Du. Tô Phác Du cũng là người hào sảng, hơn nữa, anh ta ở Yên Kinh có ghê gớm đến mấy thì cũng không thể sánh với Đông Phương Hạ được, đương nhiên là phải nể mặt anh rồi.
Sau tiếng cụng ly, Đông Phương Hạ và Tô Phác Du uống một hơi cạn sạch.
Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy đang ở bên kia nói chuyện với Dạ Ảnh, Dạ Phong và đám chị em của Chu Tước Đường. Phát hiện ra sự khác thường của Đông Phương Hạ, Diệc Phi do dự giây lát rồi đứng lên đi về phía anh.
Nhìn thấy Nam Cung Diệc Phi, Tô Phác Du mỉm cười, rót hai ly rượu vang, giơ một ly tới trước mặt cô, nói: “Cô Nam Cung, lâu rồi không gặp. Ly này coi như chúc mừng cô được đoàn tụ với cậu cả”.
“Anh Tô khách sáo rồi”.
Diệc Phi nở nụ cười nhẹ nhàng, nhận lấy chiếc ly sáng bóng, làm động tác “mời” với Tô Phác Du, sau đó ưu nhã uống một ngụm.
Tô Phác Du đặt ly rượu xuống, nói với Đông Phương Hạ: “Không còn sớm nữa, anh và cô Nam Cung trò chuyện với nhau đi, tôi xin phép đi trước. Có thời gian thì anh nhớ phải nể mặt tụ họp với tôi đấy”.