Đàm Yến Tây tỏ vẻ, cười nói: “Em trả đũa anh đấy à? Đánh giá anh cao quá. Thật sự đến lúc đó thì quan tâm gì đến việc em có chuẩn bị đồ hay không.”
“Anh không sợ…”
Đàm Yến Tây tiếp luôn lời của cô, “Anh sợ cái gì? Nuôi được đứa lớn, còn không nuôi nổi đứa nhỏ sao?”
Chu Di cười, “Còn quá xa!”
“Cho nên anh mới bảo em dừng lại.” Đàm Yến Tây hình như có chút mệt mỏi, lời nói giải thích mang theo vẻ lười biếng: Anh thì chẳng sợ, chỉ sợ Di Di của chúng ta còn lâu mới có ý định này.
Đàm Yến Tây rũ mắt nhìn cô trong chốc lát, vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm túc hơn rất nhiều, anh nói: “Lần đó… Nói những lời khốn nạn kia. Anh xin lỗi em.”
“Ôi…” Chu Di đặt ngón tay lên môi anh, “Không cần. Em nói rồi, là em chấp nhận chịu thua.”
Đàm Yến Tây bắt lấy tay cô, đặt lên giữa miệng mình, chầm chậm nói cho cô, khi đó cô từ chối anh, mắng anh quá đáng ngạo mạn, chỉ muốn thắng cô.
Trở về, anh quay đầu ngẫm nghĩ lại từng câu từng chữ trong đêm cô nói lời chia tay kia, rốt cuộc mới hiểu được tâm tình của cô lúc đó, binh bại như núi lở.
Anh chơi đùa trên nhân gian này, ít khi quay đầu lại, càng ít tự phân tích chính mình hay phân tích người khác. Danh tiếng trên đầu là công tử nhà giàu làm đầy chuyện xấu anh cũng không thèm để ý.
Nhưng không thể không nói thật rằng, duy nhất chỉ có một đêm kia với cô, anh áy náy rất nhiều.
Chu Di yên lặng trong chốc lát rồi cười nhẹ nói: “Có phải em chưa từng nhắc đến chuyện cha dượng với anh không.”
Đàm Yến Tây gật đầu.
“Thật ra thì, không phải ông không có chút chê bai kín đáo nào với mẹ em. Dù ông ấy thật sự rất yêu mẹ em, cũng thật tâm thật ý đối xử tốt với bà. Nhưng mà có lúc hai người cãi nhau, lời qua tiếng lại, cũng sẽ lỡ miệng nói ra. Có một lần em nghe thấy cha dượng nói với mẹ em, có biết bên ngoài đều nói gì về ông không, nói là ông ôm lấy cái ‘giày rách’, còn coi đó là bảo bối… kiểu như vậy. Nhưng qua mấy ngày hai người lại hòa thuận như thường. Em lén lút tìm hiểu xem ‘giày rách’ có nghĩa là gì. Em hỏi mẹ, ông ấy nói ra từ khó nghe như vậy, mẹ không tức giận sao. Mẹ em bảo, trong lòng mỗi người đều có khoảng tối, nếu như cha dượng thật sự không có lời nào oán hận, từ đầu đến cuối đều quang minh chính đại đối với mẹ em, ngược lại bà sẽ hoài nghi có phải ông ấy có mưu đồ gì với bà hay không. Bà bảo em hãy học cách chấp nhận những điểm tối yếu ớt nhất trong lòng mỗi người.”
Chu Di ngước mắt nhìn Đàm Yến Tây, “Có lẽ anh không biết, ban đầu khi em ý thức được, dường như em không thể coi mối quan hệ với anh là một đoạn trò chơi nữa, lại chẳng phải vì một mặt sảng khoái cởi mở kia của anh, mà là… Ngày đó anh nói những lời như ‘mê sảng’ đó với em. Anh bảo em rằng đừng nói cho ai biết.”
Chu Di cảm giác được cánh tay Đàm Yến Tây đang khoác lên hông cô lại chặt thêm mấy phần.
“Vậy nên, đêm đó anh nói với em những lời kia, em đã mong đợi. Em biết, đó chính là con người chân thật nhất của anh.”
Là sự tức giận không thể bộc phát, là sự ích kỷ cực kỳ tàn nhẫn, là sự đổ máu khi mặt đối mặt với đao thương.
Còn có, mềm yếu, mờ mịt, và luống cuống.
Anh không phải tượng Phật sơn son thếp vàng trên đài cao.
Chỉ là một người có máu có thịt.
Cô quyết định yêu anh, là yêu chân thật tất cả.
Chu Di nói xong, hồi lâu không thấy Đàm Yến Tây trả lời, cô có chút nghi hoặc ngước nhìn, nhưng trong nháy mắt anh lại đưa tay ra, ấn đầu cô vào giữa bả vai anh.
Giọng nói khàn khàn như dính một chút làn sương mù buổi sớm, “… Được rồi. Ngủ đi.”
Chu Di cười ra tiếng, “Vâng. Ngủ… Không. Chào buổi sáng?”
–
Ngủ đến mười giờ hơn Chu Di mới tỉnh dậy.
Bên cạnh trống không, chẳng biết Đàm Yến Tây rời giường từ lúc nào lại không đánh thức cô.
Chu Di tìm một chiếc áo dệt kim khoác lên, xỏ dép đi ra ngoài.
Nghe tiếng động ở bên ngoài, từ phòng bếp truyền tới, cô đi tới liếc nhìn lại bị dọa cho giật mình.
Trong đó có hơi nóng bốc lên, tạo thành một tầng sương mù trên lớp kính cửa sổ.
Đàm Yến Tây đứng trước kệ bếp, điện thoại di động đặt một bên, mở loa ngoài, thanh âm phát ra kia là của mẹ Diêu.
Trên miệng anh ngậm một điếu thuốc, trong tay cầm một chiếc muôi dài, đang khuấy khuấy trong một chiếc nồi đất.
Chân mày Đàm công tử đã xoắn thành một ngọn núi, vẻ mặt phiền phức đến không nhịn nổi kia, có vẻ một giây sau đã đến bờ vực thà chết không làm nữa.
Đầu bên kia điện thoại là mẹ Diêu đang hướng dẫn: “Có thể múc một chút nếm thử xem chín chưa.”
Có thể là đang gọi điện thoại, hoặc có lẽ đang ưu tư phiền não, Đàm Yến Tây cũng không để ý có người đến gần mình.
Chu Di thấy hơi khó khăn, không biết có nên trốn khỏi ‘hiện trường gây án’ này hay không, để lại cho Đàm Yến Tây chút mặt mũi.
Nhưng không nghĩ tới ngay lúc này, Chu Lộc Thu rời giường, mở cửa phòng ra gãi gãi mái tóc rối bù, nói: “Chị dậy rồi! Giảm sốt chưa?”
Làm cô bại lộ hành tung ngay lập tức.
Chu Di cười cười, “Đã hạ sốt lâu rồi.”
“Đàm công tử đâu? Không phải anh ấy vào phòng xem chị sao?”
Một cái chớp mắt yên lặng dị thường, Chu Di nói: “… Ở trong bếp.”
Chu Lộc Thu “à” một tiếng rồi đi vào phòng tắm.
Chu Di nhắm mặt, bước vào trong bếp.
Bên trong đã tắt điện.
Biểu cảm của Đàm Yến Tây như cười như không, làm cho Chu Di cảm thấy, anh có lẽ đang suy tính đến chuyện giết người diệt khẩu.
Chu Di chỉ có thể đi tới cố ra vẻ thản nhiên cười nói, “Cái đó, anh nấu cho em món gì đó…”
Cô liếc mắt nhìn nồi đất, dừng lại.
Cô nghĩ là, cần đến mẹ Diêu hướng dẫn từ xa, chắc hẳn phải là đến cấp bậc cháo vịt cháo cá gì đó.
Bên trong nồi đất là một mảnh cháo trắng không có gì thêm nữa.
Còn Đàm Yến Tây rõ ràng đã chạm tới giới hạn của bản thân, anh tắt lửa đi, đậy nắp lên nồi cạch một cái, ném cái muôi dài, bước tới ôm lấy gáy cô dẫn ra ngoài, giọng nói bình thản, “Đi thôi. Ra ngoài ăn.”
Chu Di quay người lại tránh khỏi tay anh, trở lại trước bàn bếp, vừa mở nắp nồi cháo ra vừa nói, “Dù đây là bữa tối cuối cùng, em cũng phải ăn thử.”
Đàm Yến Tây chỉ ngậm điếu thuốc nhìn cô.
Chu Di rửa sạch chiếc muôi, múc chút cháo lên nhìn nhìn, thật ra thì cũng có vẻ đã chín.
Cô lấy chén, múc ra hơn nửa, bưng trong tay thổi thổi, dùng muỗng xúc lên đưa vào trong miệng, sau đó hào phóng giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Thần sắc Đàm Yến Tây lành lạnh, không có chút hứng thú nào.
Chu Di buông chén, đi tới ôm lấy anh, nhỏ giọng nói: “Chuyện xắn tay vào bếp, sau này hay để em phụ trách — nhưng mà anh cũng biết đấy, tài nghệ của em chỉ đến vậy. Anh không ngại là được.”
Ngước mắt nhìn, rốt cuộc sắc mặt anh bớt giận đôi chút.
Chu Di còn nói: “Thật đó. Ý của em tuyệt đối không phải muốn làm khó anh. Lần trước nói ra những yêu cầu kia đều là đùa giỡn, bây giờ em chính thức thu hồi lại hết.”
Nhưng mà cũng chẳng biết lại đụng vào chỗ nào của Đàm Yến Tây, hôm nay anh rất khó dụ: “Em nói thu hồi là thu hồi à?”