Phong Mị Nhi bị đạp đến đầu óc choáng váng. Bà mặc dù là Tướng quân phu nhân, nhưng tu vi lại chẳng ra sau, một đạp này khiến bà bị đạp đến đầu óc quay cuồng, không kịp nói gì liền hoa hoa lệ lệ ngất đi.
“Phu nhân! Phu nhân!”
Phỉ Thúy, Trân Châu hoảng sợ kêu lên, mấy tiểu nha hoàn cũng loạn lên, Lạc Y dường như không chút lo lắng cúi đầu đứng phía sau Lam Nguyệt.
Mấy lần như vậy, nàng đều biết, tiểu thư ra tay, liền có nắm chắc, dù là Phong Mị Nhi, tiểu thư cũng sẽ không có việc.
“Cút.”
Lam Nguyệt lạnh lùng phun ra một chữ, xoay người vào trong.
Phỉ Thúy thấy nàng như vậy, tức giận nhảy đến, công kích Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt khẽ nhíu mày, khẽ đến mức khó có thể nhìn thấy, nhẹ nhàng tránh thoát một quyền của Phỉ Thúy, lại trở tay nắm lấy tay nàng ta, hơi dùng sức.
“A..”
Phỉ Thúy tê tâm phế liệt kêu lên, bị Lam Nguyệt ném đi giống như ném rác, không biết cố ý vô tình ném đến chỗ Trân Châu vừa đỡ Phong Mị Nhi đứng dậy.
Rầm một tiếng, cả ba chật vật nằm trên đất, Phong Mị Nhi bị đau đến tỉnh lại, thấy Phỉ Thúy nằm trên người mình tức giận mắng một tiếng, đẩy Phỉ Thúy đang ôm tay run rẩy ra.
Phong Mị Nhi vừa tỉnh lại không thấy, nhưng xung quanh tì nữ lại húp một ngụm khí lạnh.
Một chiêu đơn giản của Nhị tiểu thư vừa rồi, đem tay Phỉ Thúy tỷ cấp bẻ gãy!
Đáng sợ, may mắn bọn họ không ra tay, nếu không….
Mấy nha hoàn rùng mình, run run rẩy rẩy đỡ ba người dậy.
Phong Mị Nhi tựa hồ lúc này mới chú ý cánh tay của Phỉ Thúy, mắt trừng lớn tay chỉ vào Lam Nguyệt mắng:
“Ngươi, tiện…”
“Muốn giống nàng, hửm?”
Lam Nguyệt ngước nhìn Phỉ Thúy, lạnh băng cắt lời Phong Mị Nhi.
Phong Mị Nhi bản năng rụt tay lại, lúc này bà ta phát giác không đúng.
Đây không giống Phượng Lam Nguyệt!
Phượng Lam Nguyệt kia mặt dù bị khi dễ cỡ nào cũng đều không dám nói lời nào, hơn nữa vừa nhìn thấy bà ta sẽ run rẩy, một lời cũng không dám nói.
Phong Mị Nhi nhíu mày, che dấu sự nghi ngờ, không biết thế nào lại dịu giọng lại nói:
“Nguyệt Nhi, có gì từ từ nói, chúng ta đều là người nhà, cần gì động thủ động cước.”
Phong Mị Nhi lúc này đau đến không xong, lại vẫn cố nặng ra tươi cười, nên tươi cười này có chút cứng nhắc, không như bình thường từ ái.
“Phải không?”
Lam Nguyệt cười không chút để ý.
Ý cười trên mặt Phong Mị Nhi hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục.
“Nguyệt Nhi, kỳ thực mẫu thân đến…”
“Mẫu thân ta chỉ có môt, mag người đó, không phải ngươi.”
Lam Nguyệt lạnh lùng ngắt lời bà ta.
Phong Mị Nhi âm thầm nắm chặt tay, mặt lại cười tươi nói:
“Hảo, hảo, hôm nay ta đến là muốn đem tin tốt cho con a.”
“Tin tốt?”
“Đúng đúng, chuyện là chúng ta quyết định để con vào Vân Uyên học viện học tập, đây là học viện tốt nhất Đông Nhạc ta, con cũng biết, được vào đến đều là tinh anh trong tinh anh, thiên tài trong thiên tài a!”
Phong Mị Nhi nâng cao giọng, mang theo chút đắc ý.
Theo Lam Nguyệt biết, con của Phong Mị Nhi đại thiếu gia Phượng Vân Tường đang học tại học viện, là thiên tài đang nổi bậc trong top tinh anh, đại tiểu thư Phượng Lam Uyển lúc nhỏ cũng từng học tại đó, sau lại được một trưởng lão trong Băng Thánh cung xem trọng thu làm đệ tử. Những đứa con khác của Phượng Lâm Thiên cũng có 3 đứa được vào học, là Phượng Vân Long, Phượng Lam Huyên cùng Phượng Lam Vũ.
“Nga”
Lam Nguyệt tùy ý đáp một tiếng.
Phong Mị Nhi: “…”
Nga một tiếng là ý gì? Nàng ta không phải nên mừng như điên sao!! Vị hôn phu của nàng, à không đã là quá khứ rồi, Thế tử Long Dật Hiên cũng ở đó a! Toàn Đế Đô ai không biết Phượng Lam Nguyệt thích Long Dật Hiên như thế nào! Hôm bị người từ hôn vẫn nháo lấy tính mạng uy hiếp không chịu đâu! Bây giờ bình tĩnh như vậy là cái gì!! Phượng Lam Nguyệt này quả nhiên có vấn đề!
“Được rồi, à, hai ngày nữa là Hoa đăng hội mỗi năm một lần, trong cung có thiết yến, ta cho người chuẩn bị quần áo rồi mang đến, con nghỉ ngơi tốt, ngày mai theo ta cha con cùng các huynh đệ tỷ muội vào cung.”
“Ờ.”
Chỉ một tiếng đáp tùy ý, Phong Mị Nhi kiên nhẫn đã dùng hết, vội từ giã:
“Ta trở về, con nhớ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Phong Mị Nhi cáo từ xong rời đi, nhưng vừa đi đến cửa, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng kia vang lên:
“Tối nay ta sẽ dọn vào Thính Tuyết Viện.”
Phong Mị Nhi bước chân một đốn, âm trầm nắm chặt tay, món tay đâm vài da thịt đã bật máu, bà ta cũng không hay biết.
Thính Tuyết Viện là viện chủ, cũng là viện của tiện nhân kia!
Nhiều năm như vậy, Phượng Lâm Thiên vẫn không quên được tiện nhân kia! Viện kia cũng không cho nàng ở, càng không dỡ bỏ, vẫn luôn bỏ trống!
Bà cũng không cho người dọn dẹp, nhưng bà biết! Cũng nhìn thấy! Phượng Lâm Thiên một thời gian sẽ vào đó nhìn rồi ngẩn người.
Bà hận! Tiện nhân kia chết cũng đã chết! Vì cái gì âm hồn không tan! Lại phá hủy cuộc sống của bà!
Con của tiện nhân kia cũng vậy! Đều là tiện nhân!
Lời nàng vừa nói kia, không phải yêu cầu, càng không phải hỏi ý bà.
Bà cho cũng được, không cho cũng không sao! Bởi vì ý kiến của bà, không cần thiết, nàng cũng không quan tâm! Nàng nhất định sẽ vào đó ở!
__________