– Tiểu Sở, Trác Vỹ gọi đến nói Thẩm Hoắc Nam gặp tai nạn xe bây giờ đang ở trong bệnh viện – An Huyệt trả lời.
Những lời An Huyệt nói như mũi dao đâm thẳng vào tim cô, đôi tay bê thức ăn như không còn sức lực mà buông xuống, dĩa thức ăn vỡ tan.
– Đi, chúng ta đi đến bệnh viện –
Cô chạy ra ngoài, An Huyệt liền kéo cô lại.
– Tiểu Sở cậu điên rồi sao, cậu ra ngoài không sợ cha cậu bắt về à? – An Huyệt hỏi.
– Tớ không thể bỏ mặt anh ấy – Tiểu Sở trả lời.
Tiểu Sở nhanh chóng ngụy trang bắt taxi, An Huyệt đành chạy theo cô.
Trên xe cô nhanh chóng gọi vào số máy gần nhất, Trác Vỹ nghe máy cô liền hỏi:
– Anh ấy ở bệnh viện nào? –
– Tiểu Sở đừng nói là em chạy đến đây nhé, như vậy rất nguy hiểm – Trác Vỹ nói.
– Anh ấy rốt cuộc ở đâu? –
Lý Tiểu Sở gằng giọng, cô không muốn nói nhiều cô muốn ngay lập tức ở bên cạnh Thẩm Hoắc Nam.
Trác Vỹ bất lực gửi địa chỉ cho cô, cô ngồi trên xe vô cùng lo lắng, cứ thúc giục tài xế lái nhanh hơn An Huyệt nhìn cô mà cảm thấy xót xa.
_____________________
Một cô gái toàn thân đều màu đen vội vã chạy vào bệnh viện phía sau là một cô gái mặc váy trắng cũng không nhìn thấy mặt.
Cô chạy đến trước cửa phòng bệnh của anh thì Trác Vỹ vội ngăn lại.
– Đừng vào trong, bác sĩ còn chưa ra – Trác Vỹ nói.
– Tại sao lại xảy ra tai nạn chứ? – An Huyệt hỏi.
– Anh không biết, anh vì có việc nên chạy xe riêng đến sau, nhưng trên đường thấy tai nạn anh nhìn kĩ thì thấy cậu ấy và Trương Thiệu Ngôn được đưa lên xe cứu thương – Trác Vỹ trả lời.
– Họ ở trong đó bao lâu rồi? – cô hỏi.
Tâm trạng của Lý Tiểu Sở lúc này vô cùng tệ, nếu hai xe đâm trực diện thì sẽ gặp những chấn thương rất nguy hiểm.
– Trương Thiệu Ngôn thì không sao rồi còn Hoắc Nam thì ở bên trong được nửa tiếng – Trác Vỹ trả lời.
Cô bất lực ngồi xuống ghế, đầu cúi xuống hai tay ôm mặt chỉ mong anh đừng xảy ra chuyện, nếu không cô chẳng biết phải sống thế nào.
Chỉ ít phút sau bác sĩ bước ra cô vội bước đến, Trác Vỹ và An Huyệt cũng đến bên cạnh.
– Anh ấy sao rồi bác sĩ? – cô hỏi.
– Bệnh nhân chỉ bị chấn thương đầu nhẹ, sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng nhưng hiện tại vẫn còn hôn mê, bệnh nhân sẽ được đưa sang phòng hồi sức, người nhà nên làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân để tiếp tục theo dõi – bác sĩ trả lời.
– Cảm ơn bác sĩ – cô nói.
Tâm trạng cô trở nên nhẹ nhõm hơn đôi phần, bác sĩ rời đi.
______________________
Thẩm Hoắc Nam được đưa sang phòng hồi sức cô ngồi bên cạnh anh, nắm tay anh một sự đau lòng không thể tả nỗi, nước mắt cô chực trào.
– Chúng ta nên đi làm thủ tục nhập viện, đừng làm phiền cậu ấy – An Huyệt nói.
– Được – Trác Vỹ trả lời.
Hai người rời đi, bên trong căn phòng cô nhẹ nhàng thủ thỉ với anh:
– Sao anh bất cẩn vậy? Sao để bản thân bị thương chứ? Anh mau tỉnh lại đi, anh còn không chịu tỉnh em sẽ giận anh đó –
Cô nắm chặt lấy tay anh, cứ nhìn anh như thế mong anh nghe lời cô nói mà tỉnh lại.
An Huyệt và Trác Vỹ đang trên đường đi thanh toán, An Huyệt nói:
– Xem ra mâm cơm đó không thể thưởng thức nữa –
– Em nói gì? – Trác Vỹ hỏi.
– Nghe được tin Thẩm Hoắc Nam gặp tai nạn, mâm cơm mà tụi em kỳ công nấu đành bỏ đó mà chạy đến đây – An Huyệt trả lời.
– Anh cũng không ngờ lại xảy ra chuyện, trước giờ Hoắc Nam lái xe rất cẩn thận không lý nào lại gặp tai nạn – Trác Vỹ nói.
– Mọi chuyện cũng đã xảy ra, thôi thì để cho cảnh sát điều tra vậy – An Huyệt đáp.
Trác Vỹ gật đầu đồng tình, cả hai nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhập viện.