Bởi vì kiếm của hắn đã bị Tần Tiêu duỗi hai chỉ kẹp lại lần nữa.
Hơn nữa thân thể Tần Tiêu đang chậm rãi đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt cười lạnh nhìn qua hắn.
Toàn thân hắc bào nhân đổ mồ hôi lạnh, lỡ lời cả kinh kêu lên:
– Ngươi làm sao có thể?
– Làm ngươi thất vọng?
Khóe miệng của Tần Tiêu nhếch lên nụ cười lạnh vui vẻ, lập tức đưa tay lên, trong hai đầu ngón tay kẹp lấy kim châm mảnh như lông trâu.
– Độc Hỏa Trúc Xà Nhi nha, không nghĩ tới lại bị ta bắt được.
Trong nội tâm thầm nghĩ: là ngươi may mắn hay bất hạnh đây? Thời điểm đi bộ đội tốc độ phản ứng chính là mục huấn luyện trọng điểm trong trọng điểm, đứng nguyên tại chỗ tránh né phi đao phải luyện tới hai giờ đấy, ha ha, mấy cây phi châm như lông trâu này coi là cái gì!
– Ngươi là quái vật!
Hắc bào nhân giận dữ, nhanh chóng rút trường kiếm thoái lui, chỉ mấy bước chân đã cách xa mấy mét, thân thể có chút run lên nhìn qua Tần Tiêu.
Tần Tiêu cười ha hả, hắn hứng thú nhìn qua hắc bào nhân:
– Quả nhiên là nữ thích khách! Xem ra công phu nói bụng (phúc ngữ) của ngươi luyện cũng không tệ!
Hắc bào nhân quá sợ hãi, không tự giác dùng tay che miệng của mình lại, lại sờ lên mặt nạ đồng lạnh như băng, thở hổn hển kêu lên:
– Nữ nhân thì thế nào? Hôm nay không giết ngươi thì ta đâm đầu vào vách đá chết đi.
Giọng nói vang lên thì thân hình hắc bào nhân lại nhảy lên giữa không trung, cả người mang kiếm hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng tới Tần Tiêu.
Tần Tiêu có chút lắc đầu:
– Thế nhưng mà ta không đánh nữ nhân.
Mũi chân điểm một cái rút lui hơn mười bước, ngang nhiên đứng sừng sững trên vách đá, nhàn nhạt nhìn qua hắc bào nhân.
Hắc bào nhân một kích thất thủ thì mũi kiếm lướt trên mặt đất một và cả thân thể xoay tròn, chuôi trường kiếm màu đỏ này như biến thành con rắn đem toàn thân Tần Tiêu bao phủ vào trong.
Tần Tiêu hơi thở dài một hơi, lần này không lùi mà tiến tới, lao thẳng về phía hắc bào nhân. Lúc sắp bị một kiếm đâm thủng thì Tần Tiêu vặn người quay ngược trở lại, khó khăn lắm mới lách ra khỏi kiếm ảnh của hắc bào nhân..
Hắc bào nhân đứng trên vách đá Tần Tiêu vừa đứng nhìn xuống, toàn thân phát run:
– Phi Tiên Bộ… Ma Vân Chưởng, Phi Tiên Bộ! Ngươi thật sự học được võ công trong truyền thuyết này sao! Vì sao ngươi chỉ trốn tránh không so chiêu với ta?
Tần Tiêu đứng cách đó không xa, trên tay vuốt vuốt lông vũ mảnh màu đen, cười ha hả, nói:
– Bởi vì ta còn chưa biết được tin tức từ trong miệng của ngươi, chưa đạt được tình báo ta cần thì ta sẽ không giết ngươi.
Hắc bào nhân nhìn thấy lông vũ màu đen trong tay Tần Tiêu thì sợ hãi không biết hắn động thủ vào lúc nào, hắn lấy lông vũ trên người của mình khi nào thế?
Hắc bào nhân chậm rãi lui hai bước, ngơ ngác lắc đầu:
– Ngươi… Ngươi không phải người! Ngươi là quỷ! Ngươi thật đáng sợ!
Đúng lúc này dưới núi truyền tới âm thanh xôn xao.
– Tần đại nhân ở đó!
– Có thích khách!
– Các huynh đệ, cùng lão Lý ta xông lên đi, bắt lấy tên thích khách kia.
Hắc bào nhân thả người nhảy lên vách núi, sau lưng lưu lại dư âm lờ mờ.
– Tần Tiêu, ta tới tìm ngươi! Sỉ nhục hôm nay ta sẽ hoàn lại gấp trăm lần.
Tần Tiêu cười nhẹ đi đến bên vách núi, cầm lấy hai lông vũ đưa lên mũi ngửi ngửi, đáp lại nói:
– Tùy thời xin đợi đại giá!
Lập tức trầm thấp lẩm bẩm: nếu ngươi không tới ta ngược lại sẽ có chút sốt ruột và thất vọng đấy.
Lý Tự Nghiệp cùng Quan Thiết Sơn mang theo một đám binh sĩ vọt tới trước mặt Tần Tiêu, ngay ngắn hỏi:
– Đại nhân, thích khách đâu rồi?
Tần Tiêu dương dương tự đắc, nói:
– Chạy rồi.
Lý Tự Nghiệp cùng Quan Thiết Sơn hai mặt dò xét một hồi trầm mặc không nói.
Tần Tiêu quay người đi tới trước vách đá, đối diện với nó là một cái gờ.