“Đương nhiên đủ tiền nhưng cũng có nghĩa rằng tài sản của nhà họ Hùng ta gần như đổ vào đây, Thiên Tịch Đan mặc dù quý giá nhưng cũng phải lượng sức, cho dù có được nó thì cũng chưa chắc có thể an toàn trở về, cho dù an toàn trở về thì lão tổ nhà ta cũng rất khó đột phá lên cảnh giới Thiên. Không phải Dương Các Lão nói rồi sao? Thiên Tịch Đan không phải là đan dược tuyệt đối có thể giúp người ta đột phá, có thể tiến giới hay không còn phải xem tạo hoá”.
Nói tới đây, Hùng Nhị lại lắc đầu bất lực: “Vì một viên đan dược như vậy mà khuynh gia bại sản thì nhà họ Hùng sẽ không cược”.
“Đúng vậy”, Diệp Thành gật gù. Một khi thua thì hậu quả thật khôn lường.
“Bảy triệu”, giá của Thiên Tịch Đan lại không ngừng tăng, các môn phái cũng tham gia vào, trong đó không thể thiếu bóng dáng của tam tông và Thị Huyết Điện.
Và như vậy thì bọn họ lại có được chỗ dựa vững chắc lâu dài. Nhưng Hùng Nhị và Diệp Thành cũng biết lão già tóc đen này rất có thể là người của Thanh Vân Tông, Chính Dương Tông và Thị Huyết Điện. Nếu như vậy thì đối với Hằng Nhạc Tông mà nói lại không phải là chuyện tốt.
Lão già tóc đen trả mười triệu, đương nhiên khiến tất cả mọi ánh mắt đều đổ xô về mình.
“Mười triệu linh thạch, còn ai tăng giá không?”, giọng nói của Dương Các Lão lại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Có điều rất lâu
