Tô Tô phỏng đoán hẳn là đã xảy ra chuyện gì: “Làm sao vậy?”
Nhập Mộc Ngưng ý vị không rõ liếc nhìn nàng một cái, nói: “Đêm qua Chiêu Hoa quận chúa tới chăm sóc bệ hạ, cực nhọc ngày đêm, không hề nghỉ ngơi mà chăm sóc tới tận bây giờ.”
Bên ngoài đã là buổi trưa.
Nhớ tới Diệp Băng Thường chính là Chiêu Hoa quận chúa, Tô Tô chậm rì rì à lên một tiếng.
Nhập Mộc Ngưng nói: “Bệ hạ dùng bữa trưa với nàng ta, hoàn toàn không nhắc tới ngươi.”
Tô Tô cười cười: “Nhập đại nhân muốn nói gì?”
Nhập Mộc Ngưng mím môi: “Ngươi thật sự sẽ không làm bệ hạ bị thương?”
Tô Tô ngẩn người: “Sẽ không.”
Nhập Mộc Ngưng mở cửa, lạnh như băng nói: “Ra ngoài.”
Tô Tô kinh ngạc nhìn nàng ta, Nhập Mộc Ngưng đi tới phía trước nàng, giọng điệu không thân thiện tí nào nói: “So với ngươi thì ta càng ghét vị Chiêu Hoa quận chúa kia hơn.”
Tô Tô hỏi: “Chính là Nhập đại nhân muốn ta xuất hiện trước mặt Chiêu Hoa quận chúa để nàng ta cảm thấy đau lòng sao?”
Nhập Mộc Ngưng đáp lời: “Ta đã từng giao thủ với Tuyên vương, hắn là anh hùng có một không hai. Người như hắn còn không được quận chúa yêu, Chiêu Hoa quận chúa không thể thật tâm đối xử tốt với bệ hạ.”
Cho nên trong lòng Nhập Mộc Ngưng, Diệp Băng Thường có tính uy hiếp cao hơn Tô Tô.
Rốt cuộc thủ đoạn mềm dẻo so với dao cứng giết người còn khó lòng phòng bị hơn.
Tô Tô đi theo Nhập Mộc Ngưng đi ra, bên ngoài trời đang có mưa nhỏ, vào cuối tháng một lộ ra một đợt gió lạnh.
Buổi trưa đã qua, trở lại điện Thừa Càn, Tô Tô còn chưa bước vào đã nghe được tiếng đọc sách.
Tiếng Diệp Băng Thường mềm nhẹ, đọc một câu chuyện xưa.
Giọng nói mềm mại truyền đến, có vẻ là rất dịu dàng.
Nhập Mộc Ngưng đẩy Tô Tô một cái: “Đi vào.”
Tô Tô lảo đảo, hoài nghi nàng ta cố ý, cô nương mặt lạnh muốn mình với Diệp Băng Thường chuyện bé xé ra to.
Tô Tô dừng một chút phỏng đoán tâm tình Nhập Mộc Ngưng, phát hiện trong mắt nàng ta chỉ có an nguy của Đạm Đài Tẫn, không thấy xuất hiện một phần ái mộ, thật đúng là biến thành thuộc hạ trung thành.
Bao gồm Diệp Trữ Phong, hiện tại cũng trung thành tuyệt đối với Đạm Đài Tẫn, nếu không phải không biết người nam nhân trước mặt không thể vận dụng yêu lực thì có lẽ Tô Tô sẽ cho là Đạm Đài Tẫn đã làm gì đó tẩy não bọn họ.
Nàng ngã vào đại điện, giọng của Diệp Băng Thường chợt tắt, kinh ngạc nhìn lại đây.
Nàng ta trợn to mắt, sau một hồi lâu mới không thể tin được mà lên tiếng: “Tam muội muội.”
Tô Tô đứng thẳng người, giả cười chào hỏi: “Đại tỷ tỷ.”
“Ngươi, ngươi sao lại…” Diệp Băng Thường còn chưa nói hết câu, một giọng nói lạnh như băng khác vang lên.
“Ai cho ngươi vào đây, cút đi!”
Tô Tô nhìn Đạm Đài Tẫn một cái, hắn che miệng, ho khan vài tiếng, ánh mắt tối sầm nhìn nàng. Tô Tô lập tức nhớ ra tối hôm qua, hắn cuộn người nằm rạp dưới chân nàng để mặc cho nàng đánh.
Tương phản quá lớn, được rồi, phỏng chừng là hắn đang hận không thể bóp chết nàng.
Kỳ thật Tô Tô không quan tâm hắn có quan hệ gì với Diệp Băng Thường.
Nếu Diệp Băng thường có thể làm Đạm Đài Tẫn yêu nàng ta, có thể xem là một chuyện tốt.
Sau khi nghĩ kỹ, sắc mặt bình tĩnh, cũng không thèm nhìn bọn họ, nói: “Các ngươi tiếp tục, ta đây sẽ cút đi ngay.”
Lúc nàng sắp bước ra khỏi cửa, giọng nói phía sau nhàn nhạt vang lên.
“Người đâu, đem Diệp lão phu nhân ra.”
Bước chân Tô Tô khựng lại, nàng bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt Đạm Đài Tẫn hững hờ nhìn nàng. Phảng phất nếu nàng dám bước ra cái cửa này nửa bước thì ngay lập tức sẽ giết chết Diệp lão phu nhân.
Tô Tô nghĩ thầm, không phải Đạm Đài Tẫn muốn nàng cút sao? Hiện tại nàng cút, hắn lại dùng Tổ mẫu uy hiếp nàng!
Đạm Đài Tẫn nói: “Diệp tam tiểu thư không có gì muốn giải thích sao?”
Tô Tô đáp lời: “Ta làm sai cái gì, sao lại muốn ta giải thích chứ?”
Đạm Đài Tẫn cười lạnh một tiếng, nói từng chữ: “Diệp tam tiểu thư lá gan không nhỏ, bản lĩnh cũng lớn, không biết Bàng Nghi Chi có cảm kích ngươi hay không. Cút về đại lao đợi, đến lúc ta tìm được người rồi thì mới được đi ra.”
Tô Tô nhìn sắc mặt hắn. Người đàn ông huyền y sắc mặt lành lạnh, ẩn ẩn hàm chứa vài phần đáng sợ, thế nhưng hắn thật sự biết Bàng Nghi Chi tồn tại!
Cũng xác định là nàng cố ý dẫn dụ Dạ ảnh vệ tới, cho bọn Bàng Nghi Chi bỏ trốn.
Hay là hướng ý kia, hắn muốn tiềm long vệ của Tiêu Lẫm, tỉ mỉ lên kế hoạch, cuối cùng là bị nàng phá hủy hết.
Ánh mắt Diệp Băng Thường dừng chỗ Tô Tô đang mặc đồ của cung nữ, không đành lòng mà mở miệng: “Bệ hạ… sao lại đối xử với tam muội như vậy, tam muội từ nhỏ đã từng không hiểu chuyện, chẳng lẽ bệ hạ còn ghi hận nàng. Nàng từ nhỏ được sống trong nhung lụa mà lớn lên, sao có thể hầu hạ người khác?”
Đạm Đài Tẫn nhìn về phía Diệp Băng Thường giọng điệu mềm mỏng đi không ít, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lẽo tối tăm như vừa rồi: “Nàng không giống ngươi, tội của nàng không thể tha thứ, ta biết ngươi lương thiện, không cần nói giúp nàng.”
Tô Tô không thèm nhìn tới bọn họ, bước ra khỏi điện Thừa Càn.
Nhập Mộc Nhưng nhìn về phía nàng, Tô Tô nói: “Bị đuổi ra ngoài, nhờ ngươi lại tiếp tục nhốt ta lại.”
Nhập Mộc Ngưng nhíu mày: “Ngươi không nhận sai?”
Nàng ta hy vọng Tô Tô nhận sai, không thể tưởng tượng được là không những Tô Tô không chịu thua còn đấu khẩu với bệ hạ.
Tô Tô trở về đại lao, lúc này Nhập Mộc Ngưng không dám thả nàng ra, nàng đói đến mơ mơ màng màng, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Rốt cuộc có một tiểu cung nữ đi vào đưa cơm cho nàng.
Tô Tô cầm lấy chiếc đũa, dừng một chút, không ăn miếng nào, biểu tình uể oải quay lại nằm.
Câu Ngọc lo lắng mà nói: “Tiểu chủ nhân, ngươi sao vậy?”
Thân thể phàm nhân, không ăn có một bữa đã đói muốn chết.
Tô Tô trấn an nó: “Đừng lo lắng, ta không có việc gì.”
Câu Ngọc sợ cực kỳ, diệt hồn châu lệ còn chưa biến thành đinh, nó rất sợ Ma thần giết chết tiểu chủ nhân. Đói chết cũng là chết ấy!
Tô Tô nói: “Hắn sẽ không để ta chết.”
Bằng không cũng sẽ không để người đưa cơm đến cho nàng.
Nếu nàng chịu ăn, mới có hậu quả đáng sợ, Đạm Đài Tẫn tâm địa lạnh lùng, sợ nàng làm ra chuyện gì, mới luôn nhốt nàng như vậy.
Thả cho Bàng Nghi Chi chạy thoát, hắn không có cách nào khoan dung.
Nhưng nàng không thể vẫn luôn bị nhốt ở trong đại lao, bởi vì vào đây, diệt hồn châu lệ vẫn chưa hề nhúc nhích, cũng không nóng lên.
Nàng phải đi ra ngoài, mặc kệ là làm hắn yêu nàng, hay là hận chết nàng. Nàng đều phải đi ra ngoài.
Tô Tô lộ ra một nụ cười, không sai, nàng cố ý phản bội hắn.
Nàng muốn chính là Diệt hồn đinh.
Cũng muốn hắn phẫn nộ, biết tức giận là chuyện tốt, nếu như đến hiện tại chút cảm tình cũng không có mới làm người ta tuyệt vọng.
Nàng chống cự được đến chạng vạng, Câu Ngọc nói: “Bên ngoài hết mưa rồi.”
Tiếng bước chân vang lên, có người mở cửa đại lao, nâng nàng dậy.
Huyền y nam nhân mang theo hơi lạnh mùa đông, Tô Tô vô ý thức cuộn tròn trong người hắn, run rẩy.
Hắn gắt gao ôm lấy nàng.
“Ta sớm muộn gì cũng giết chết ngươi!”
Nàng không hề phản ứng.
Đạm Đài Tẫn nắm chặt cằm nàng, tự mình uống một ngụm nước ấm, phủ lên môi nàng, để nàng vượt qua.
Thiếu nữ vô ý thức nuốt xuống, nước ấm chảy xuống theo chiếc cổ trắng nõn.
Hắn rời khỏi môi nàng, lộ ra ý giễu cợt nhàn nhạt.
Giễu cợt xong rồi, lại dùng cách cũ giúp nàng uống mấy ngụm nước.
Bờ môi khô ráo của thiếu nữ thoạt nhìn tốt hơn một chút.
Sắc mặt xanh tím của Đạm Đài Tẫn còn chưa có biến mất, hắn vùi đầu vào cổ nàng, im lặng hồi lâu.
Một con chuột chít chít đi ngang liền bị Đạm Đài Tẫn một phát sút văng.
Hắn bế Tô Tô lên, không nói một lời đi ra khỏi đại lao.
Nam nhân quá gầy, bóng dáng của hắn giống như một cây trúc rắn rỏi.
Câu Ngọc không nói chuyện.
Ngơ ngác nhìn, loại tình huống thế này nó cũng không hiểu, không dám hé răng, cũng không dám hỏi.
Một mặt nói muốn giết nàng, một mặt lại đi hôn nàng, nói để thấy thời gian hôn so với đút nước còn dài hơn, nếu tiểu chủ nhân tỉnh táo có lẽ sẽ tức giận đánh người.
Nó lần đầu tiên tin tưởng, vị Ma đầu này thật sự không muốn giết tiểu chủ nhân.
Hắn động tình.
Hết chương 63!