Vành mắt Vu Bôn đỏ lên, nở nụ cười miễn cưỡng với cô sau đó đi vào vốc nước rửa mặt.
**
Viên đạn kia xuyên qua phía phần ngực phổi của Lư Tư Nam, sau khi cấp cứu thì cô ấy đã qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn phải ở bệnh viện để quan sát, khi sắc trời rực sáng, người bên phía cảnh sát bản địa đến đây một chuyến, hình như có việc gì đó cần thương lượng với anh.
“Anh phải đến cục cảnh sát một chuyến, em ở lại bệnh viện giúp anh chăm sóc hai người, nếu như Vu Bôn còn không nghe lời, nổi nóng với em thì quay về nói lại với anh.”
“Đội trưởng, tối hôm qua em không giữ được bình tĩnh, chứ em đâu dám nổi giận với chị dâu đâu.” Vu Bôn hình như đã khôi phục lại trạng thái bình thường, còn cười đùa cợt nhả về phía anh.
“Tối hôm qua cậu gào thét vào mặt tôi, còn nổi điên ở bệnh viện, tôi thấy tâm lý của cậu cần phải được khơi thông, đợi khi nào có thời gian chúng ta nói chuyện thoải mái một hôm.”
“…”
Lư Tư Nam tỉnh lại vào giữa trưa ngày hôm sau, lúc này Vu Bôn mới thở phào một hơi:
“Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cô có biết không, nếu như cô chết, cả đời này tôi sẽ phải sống trong sự áy náy.”
“Tôi cũng không biết nên nói năng thế nào với bố mẹ cô!”
Miệng lưỡi Lư Tư Nam khô khốc, nói không nên lời.
“Tôi đâu cần cô đỡ thay tôi, da thịt tôi dày, cũng đâu phải chưa bị đạn bắn lần nào, cô làm như vậy thì giờ tôi lại nợ cô một mạng, đời này chắc cũng không trả nổi rồi.”
Lư Tư Nam cau mày, cả người đau đến mức không dám cử động lộn xộn, cô ấy hơi đưa tay ra, Vu Bôn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy: “Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cô cũng tỉnh…”
“Cô không biết lúc ở bên ngoài phòng phẫu thuật tôi sốt ruột thế nào đâu.”
Lâm Sơ Thịnh đứng ở bên cạnh hắng lại giọng nói, “Môi cô ấy khô quá, có nên để cô ấy uống nước trước không?”
“Đúng rồi, uống nước!”
Vu Bôn luống cuống, vội lấy tăm bông thấm ướt môi cô ấy.
Lư Tư Nam hắng lại giọng, hình như muốn nói chuyện, Vu Bôn vội thò đầu lại nhưng chỉ nghe được hai chữ:
“Anh cút –”
—
Một phút sau
Vu Bôn ngồi xổm bên ngoài phòng bệnh, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc.
Phụ nữ là loại sinh vật ngoài hành tinh gì vậy, ở bên ngoài trông coi cô ấy cả một đêm thế nhưng vừa tỉnh lại đã đuổi mình đi?
Đúng là lạnh lùng vô tình không lương tâm.
“Vu Bôn.” Lâm Sơ Thịnh mở cửa phòng bệnh rồi ló người ra, “Anh đi mua gì đó để ăn đi, phải mua thức ăn lỏng ấy.”
Ngoài miệng thì Vu Bôn vẫn kêu người phụ nữ vô tình, nhưng thân thể vẫn rất thành thật, chạy đi mua đồ ăn với vẻ vui vẻ.
Đến khi Lư Tư Nam có thể mở miệng nói chuyện bình thường, cũng hỏi Lâm Sơ Thịnh những chuyện xảy ra sau khi cô ấy hôn mê.
“Thực ra Vu Bôn vẫn luôn lo lắng cho cô, cô bảo anh ấy biến đi làm gì.” Lâm Sơ Thịnh thấy cô ấy tỉnh rồi, giọng nói cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
“Tôi vừa mới tỉnh mà anh ta đã ríu rít ồn ào ở bên tai, nghe mà thấy phiền lòng, tôi không bị súng bắn chết thì cũng bị anh ta ồn ào đến chết.”
Lâm Sơ Thịnh cười thành tiếng, “Vu Bôn cũng tốt mà.”
“Anh ta mà tốt? Đấy là chị chưa nhìn thấy vẻ kinh sợ của anh ta lúc huấn luyện, thấy hổ thôi mà khi về chân run mất hai ngày, hơn nữa chị đừng vẻ ngoài anh ta thế thôi chứ chẳng có đầu óc gì đâu, gì mà nói con gái theo đuổi anh ta phải kéo dài đến tận Ghi-nê Xích Đạo, tôi chỉ mong anh ta đừng bị người khác lừa thôi…”
Lư Tư Nam nói một hồi lâu, lúc này mới nhận ra cô ấy nói nhiều quá, quay qua cười với cô.
“Chị dâu, có phải tôi nói nhiều quá không.”
Lâm Sơ Thịnh cong môi cười, “Ngoài miệng thì cô nói ghét bỏ, nhưng mỗi một hành động của anh ấy cô đều biết hết, cũng rất quan tâm đến nữa.”
“Thì…” Lư Tư Nam nghẹn lời, “Thì là vì anh ta đần quá.”
“Ồ.” Lâm Sơ Thịnh cố nén ý cười.
Khi hai người nói chuyện, Vu Bôn đã mua cơm quay về, “Lư Tư Nam, đừng nói tôi không chăm sóc cô tốt nhá, tôi mua toàn món cô thích ăn thôi.”
“Tôi vừa mới làm phẫu thuật xong, còn chưa ăn được mấy món này.”
“Tôi ăn giúp cô.”
“…”
Lâm Sơ Thịnh cúi đầu nhìn đồng hồ, Quý Bắc Chu đã rời đi cả một ngày, cũng không biết tình hình bên đó như thế nào.
Hết chương 63.
Lời của tác giả:
Vu Bôn: Tâm tư của phụ nữ khó đoán quá.
Anh Bắc: Tâm tư của vợ tôi dễ đoán lắm…
Em gái Lâm: …