“Để tao lấy gương cho mày nhìn.”
“Được rồi, bọn mày.” Tả Khoan thuận miệng xen vào, “Học sinh giỏi người ta cũng chưa chắc là yêu đương lần đầu tiên mà.”
Vương Lộ An mượn gương của Chương Nhàn Tịnh, giơ lên cho Dụ Phồn: “Này, mày nhìn xem mày có hung dữ không ——”
Dụ Phồn nhíu mày, vừa định ném thêm một bịch giấy nữa thì nghe người bên cạnh nói: “Là lần đầu tiên.”
Dụ Phồn: “…”
“Nhưng mà tôi sẽ không chia tay với cậu ấy, mối tình đầu của cậu ấy cũng không phải tôi.” Trần Cảnh Thâm dựa người vào lưng ghế đằng sau, lạnh nhạt kết luận, “Nên là bọn tôi sẽ kết hôn.”
“…”
“Khụ khụ khụ khụ!” Chương Nhàn Tịnh ngồi quan sát bọn họ một lúc lâu đột ngột bị sặc trà sữa, ho long trời lở đất.
Những người còn lại trên bàn cũng sững sờ trước lời nói của Trần Cảnh Thâm, đến cả Chu Húc cũng nín khóc, tất cả cũng ngây người nhìn chằm chằm Trần Cảnh Thâm.
Vương Lộ An hoàn hồn đầu tiên, cậu ta duỗi tay vỗ lưng Chương Nhàn Tịnh: “Chị Tịnh, không sao chứ?’
Chương Nhàn Tịnh che miệng ho hồi lâu mới khó khăn nói được một câu: “…Không sao.”
Vương Lộ An định rút cho cô một tờ giấy, lúc ngẩng đầu lên, cậu ta lại phát hiện ra người anh em ngồi đối diện mình đang cúi đầu, để lộ vành tai còn đỏ hơn cả khuôn mặt Chương Nhàn Tịnh vừa ho sù sụ.
Ăn uống no say, mọi người bàn về việc dẫn Chu Húc ra khỏi địa ngục thất tình, hẹn nhau đến Summoner’s Rift(*) đánh gϊếŧ hai tư giờ.
(*) Bản đồ trong game Liên Minh Huyền Thoại.
Dụ Phồn từ chối rất kiên quyết. Cậu đứng ở cửa quán cơm nhỏ nhìn bọn họ vào quán net, sau đó vươn tay kéo ống tay áo Trần Cảnh Thâm: “Cậu đi về với tôi.”
–
Trên đường về nhà, Dụ Phồn không hé răng câu nào. Đầu óc cậu vẫn cứ nóng bừng, mấy lời nói ngu ngốc của Trần Cảnh Thâm trên bàn cơm cứ quanh quẩn hoài bên trong.
Thật ra khi nãy, hiếm có bao giờ Dụ Phồn thấy sợ hãi. Sợ bị người ta phát hiện, sợ bị người ta nghe ra được, sợ người khác biết Trần Cảnh Thâm là đồng tình. Nhưng có một sự phấn kích mông lung khôn tả nảy sinh từ trong nỗi sợ, bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ bởi hai từ kia của Trần Cảnh Thâm.
Nói thẳng ra là nghiện.
Mãi đến khi quay về khu ổ chuột quen thuộc, túm Trần Cảnh Thâm vào trong phòng và khóa trái cửa lại, cảm giác gồng cứng của Dụ Phồn mới thả lỏng.
Kỳ nghỉ hè này nhiều bài thi đến mức Dụ Phồn cầm một tay không đủ, cậu ném hết đống bài thi lên bàn học, vừa định kéo rèm ra.
“Gọi tôi đến làm bài thi à?” Người đằng sau bình thản nói, “Để tôi tính cho, một ngày phải làm hai tờ mới xong được.”
“…”
Dụ Phồn ngây người đá vào ghế ngồi: “Tự làm đi, cho cậu mượn bàn đấy.”
Nói xong, cậu ra ngoài ban công, sau đó bị đối phương nắm lấy cánh tay, kéo lại về sau.
Dụ Phồn giơ tay đẩy khuôn mặt nghiêng xuống của Trần Cảnh Thâm, nói với vẻ mặt vô cảm: “Trần Cảnh Thâm, đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Trần Cảnh Thâm cười khẽ, hôn lên tay cậu, sau đó khuôn mặt hắn bị Dụ Phồn kéo xuống hôn môi.
Tấm rèm màu vàng không chắn được nắng, ánh nắng giữa trưa chiếu rọi vào bên trong qua tấm rèm mỏng, phủ một sắc ấm lên những món đồ gia dụng cũ kỹ. Bài thi vừa lấy xuống bị ném trên bàn học, thỉnh thoảng cánh quạt quay tới sẽ lật qua hai trang xào xạc, hai giờ giấy bài thi bị gió thổi dần dính chồng vào nhau.
Dụ Phồn bị Trần Cảnh Thâm dồn đến mép giường, vách tường đằng sau lưng lạnh lẽo thấu xương, cậu bị hôn đến mức hơi ngửa đầu lên.
Dụ Phồn sợ ngứa, lúc vạt áo phấp phới cậu theo bản năng cong eo trốn tránh, bấy giờ mới nhận ra tư thế của mình bất lợi cỡ nào.
Bọn họ ngồi mặt đối mặt, chân duỗi ra đặt trên đùi Trần Cảnh Thâm, Trần Cảnh Thâm ấn bàn tay lên đầu gối cậu là cậu hoàn toàn không tài nào nhúc nhích nổi nữa.
“Trần Cảnh Thâm.” Cậu nghiêng mặt né tránh, nghiến răng nghiến lợi mắng, “Sờ nữa tôi cắn cậu đấy.”
Trần Cảnh Thâm bật cười, hơi thở phả lên cằm cậu, hắn cúi đầu hôn lên yết hầu cậu. Dụ Phồn nuốt nước bọt, nhắm mắt lại, chửi bậy trong lòng.
Sợ cậu cảm lạnh, làm nửa chừng Trần Cảnh Thâm vươn tay hạ nhỏ quạt. Thanh âm từ quạt yếu dần đi, tiếng vang nào đó lại càng rõ ràng hơn.
Khoảng thời gian này chuẩn bị đấu tranh thi cuối kì, biển bài tập đè người ta tắt lửa lòng, hai người chỉ thỉnh thoảng mới hôn nhau, cũng chẳng hôn quá sâu là mấy. Vì vậy khi thoáng liếc thấy Trần Cảnh Thâm chạm vào thun quần thể thao của cậu, đầu óc Dụ Phồn tê rần.
Chẳng mấy chốc, từ cổ đến chân tóc cậu đỏ bừng. Cậu vẫn không dám nhìn, chỉ vùi đầu vào bờ vai rộng lớn của Trần Cảnh Thâm, hơi khom lưng như con đà điểu.
Mãi mấy lần vẫn chưa đến bước xoa dịu cuối cùng, Dụ Phồn không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu lên mắng: “Trần Cảnh Thâm! ĐM cậu… Không muốn ngón cái nữa thì để lát tôi xẻo đứt cho cậu!”
Trần Cảnh Thâm buông cậu ra, ánh mắt cụp xuống lẫn cùng ý cười nhẹ nhàng.
Dụ Phồn mở miệng định mắng nữa, song bị chặn lại. Trần Cảnh Thâm dụi chóp mũi cậu, khàn giọng nói: “Ừm. Thích cậu mắng tôi.”
“…”
Mẹ nó. Biếи ŧɦái.
Làm xong, Trần Cảnh Thâm định đứng dậy rửa tay, bị đối phương quàng cổ ôm về.
Hai người dính sát vào nhau, Dụ Phồn ôm hắn, nằm trên vai hắn như không có xương, nói: “Đợi đã, Trần Cảnh Thâm.”
“Đợi gì?”
“Đợi tôi hai phút.” Mặt Dụ Phồn đỏ bừng, cậu nhắm hai mắt, nói bằng giọng khô khốc, “…Tôi cũng giúp cậu.”
…
Lằng nhằng cả buổi chiều, không làm xong một tờ bài thi nào.
Nhưng hôm nay cũng không vội làm bài tập. Sau khi thảo luận, hai người quyết định ra ngoài ăn tối.
Con phố cũ ngoài cửa nhà Dụ Phồn toàn là mấy quầy đồ ăn nhỏ hoặc quán ăn ruồi bọ, hai người đi dạo quanh, chọn một tiệm đồ nướng mùi thơm nức cả phố.
Trần Cảnh Thâm đi mua hai chai nước, vừa mới ngồi xuống, đùi hắn đã bị huých mạnh.
Dụ Phồn để đầu gối lên đùi hắn, tay cầm chiếc nĩa thừa: “Nói đi, muốn bị chặt ngón tay nào trước?”
Giây tiếp theo, Trần Cảnh Thâm duỗi tay tới trước mặt cậu, lười nhác xòe ra: “Cậu nhìn xem muốn ngón tay nào?”
“…” Dụ Phồn vỗ tay hắn ra, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Bà chủ bưng khay sắt đựng đầy thịt nướng đến, sau khi đặt lên bàn còn tiện thể liếc nhìn bọn họ đánh giá một lượt, sau đó, bà quay đầu lại, gọi: “Lão già kia!”
Ông chủ đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn sau bếp ló đầu ra: “Cái gì thế?’
“Đốt nhang muỗi lên đi!” Bà chủ gọi với, “Cổ khách bị đốt đầy rồi đây này!”
Bà chủ đi rồi, Trần Cảnh Thâm nghiêng đầu nhìn qua. Bạn trai hắn đã thò tay kéo cổ áo ra sau, chỉ chừa lại một phần cổ nhỏ.
Bữa trưa này, vì bị Trần Cảnh Thâm kích động, Dụ Phồn chẳng ăn được mấy, nên bữa tối cậu ăn nhiều hơn thường. Sau khi cảm nhận được sự no nê thỏa mãn, cậu dựa người ra sau, định gọi chủ quán đến tính tiền.
Không ngờ bà chủ lại đi về phía bọn họ, đặt trên bàn hai người mấy xâu cánh gà.
“Khoan đã.” Dụ Phồn nhíu mày, gọi người kia lại, “Chúng tôi không gọi món này.”
“À à, đúng vậy, vừa nãy có một người đàn ông gọi cho hai cậu.” Bà chủ lau tay vào tạp dề, cười với Dụ Phồn, “Ông ấy nói ông ấy là bố cậu.”