Tưởng Tử Dục sờ sờ cằm: “Cậu có cảm thấy giữa em ấy với thằng nhóc Phó Diệc Bạch có điểm gì đó không đúng không?”
Loại chủ đề này, vừa nghe là đã biết đang hỏi về phương diện nào, Hình U cũng không rõ lắm, cô nói: “Chắc vẫn tốt?”
Tưởng Tử Dục nghiêng người đối mặt với cô: “Mình biết các cậu rất thích nói về những chủ đề này, nếu nó có động lòng thì cậu giúp mình nhắc nhở một chút.”
Hình U chớp mắt: “Là ý gì?”
Tưởng Tử Dục tiện tay cầm lấy đồ ăn vặt trên bàn: “Nhà bọn mình có quy định rõ rằng không được phép tìm người trong giới, con nhóc đó chưa từng yêu ai, nếu làm không tốt thì sẽ chịu khổ.”
Hình U thắc mắc: “Tại sao không thể tìm người trong giới?”
Tưởng Tử Dục trực tiếp nói ra sự thật: “Sợ mất thể diện.”
Cô ngây ra một lúc, sau đó mới thử nhắc đến một số người chủ yếu: “Chẳng phải quan hệ giữa cậu với Minh Trầm và Chanh tử đều rất tốt sao?”
Tưởng Tử Dục xua tay: “Cái đó không giống, làm bạn thì có thể, nhưng tình yêu nam nữ thì không.”
Hình U nhướng mày: “Cậu đã lớn như vậy rồi mà vẫn tuân theo quy củ của gia đình à?”
“Cũng không phải.” Tưởng Tử Dục cụp mắt, cảm xúc trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, “Mấy năm qua mình qua lại với không ít người trong giới giải trí, mình cảm thấy, làm bạn vẫn tốt hơn.”
Nói đến nước này, Hình U cũng không tiếp tục hỏi thăm, cô lặng lẽ nhìn về phía Khương Ngải Chanh một cái.
Tưởng Tử Dục là người ngay thẳng với bạn bè của mình, Hình U hỏi thì anh ta đáp, nhưng lại không để ý đến Khương Ngải Chanh ngồi ở bên cạnh đang cầm ly rượu, ngón tay đều đang run rẩy.
Tưởng Tử Dục vô tư, không biết bên cạnh có người vì lời nói của mình mà tổn thương, anh ta nghĩ ngợi rồi lấy ra một chiếc hộp dẹp đưa cho Hình U: “Này, tặng cho cậu một món quà.”
Hình U tò mò nhận lấy: “Đây là gì vậy?”
“À, là đạo cụ mà hai cậu đã dùng trong chương trình.” Tưởng Tử Dục thẳng thắn thành thật, “Lúc trước Minh Trầm có hỏi mình, nói muốn lấy làm kỷ niệm, nhưng sau khi chương trình kết thúc ghi hình thì cậu ấy vẫn luôn đóng phim ở bên ngoài, thời gian của hai đứa mình không khớp nên mới kéo dài đến bây giờ.”
Nghe đến đây, Hình U tặc lưỡi giơ món quà lên: “Hai cậu cũng thật là.”
Đến đạo cụ của chương trình mà cũng lấy làm kỷ niệm.
Sau khi tán gẫu đến đây, Hình U bị Khương Ngải Chanh kéo qua, ngồi chung một chỗ với Triệu Hội Thanh: “Nào, uống rượu.”
Người thường chú ý tập thể dục và kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống như Khương Ngải Chảnh lại là người dẫn đầu cầm chai rượu: “Hôm nay mừng sinh nhật tuổi 25 của cậu, một ngày vui vẻ như vậy mà không uống rượu thì không thỏa đáng.”
Khương Ngải Chanh rõ ràng là bị kích thích, Hình U giật lấy chai rượu trên tay cô ấy, nhắc nhở khéo: “Cậu là sao nữ.”
“Sao nữ gì chứ, mình chỉ là một người bình thường đang diễn kịch mà thôi.” Khương Ngải Chanh lại đưa tay nắm lấy chai rượu, nhìn cô.
Trong vài giây đối diện ấy, Hình U nhìn thấy sự quật cường trong mắt Khương Ngải Chanh, giống như chính cô của sáu năm trước, cố chấp và không muốn từ bỏ.
Hình U bỏ tay ra: “Được, hôm nay chúng ta cứ uống thật thoải mái.”
Triệu Hội Thanh cũng đứng lên: “Chị em tốt, cạn ly!”
Hình U nâng ly của mình để cụng ly với hai người kia, vừa uống vừa trò chuyện về văn hóa ủ rượu mà cô đã từng được học.
Một nhà biên kịch, một diễn viên và một nghệ sĩ có thể tự viết lời và sáng tác nhạc, đã biến bữa tiệc sinh nhật thành một đại hội ca hát, có đôi khi chê Tưởng Tử Dục hát khó nghe nên lập tức hét thẳng vào mặt anh ta: “Tưởng Tử Dục! Cậu đang hát hay quỷ đang gào đấy?”
Uyển chuyển hơn thì sẽ nói: “Hát hay lắm, lần sau không cần hát nữa.”
Tưởng Tử Dục đặt micro xuống, gia nhập phe cánh của các cô.
Tiếng hát như sói tru của Tưởng Tử Dục vang vọng khắp phòng bao, mùi rượi nồng nặc bốn phía, Minh Trầm chỉ ra ngoài nhận hai cuộc điện thoại, vừa trở về đã thấy phòng bao biến dạng.
“Minh Trầm.” Hình U là người đầu tiên phát hiện ra anh, cô đứng dậy vẫy tay với anh, sau đó lấy một ly mới và rót đầy cho anh.
Sau ba vòng uống, Minh Trầm cướp lấy ly rượu của cô: “Em còn uống?”
Hình U liếc nhìn anh: “Tửu lượng của em rất tốt, không phải anh không biết.”
Tửu lượng của Hình U tốt, nhưng uống nhiều như vậy cũng sẽ không chịu được, tuy không say nhưng đầu óc cũng không tỉnh táo như bình thường.
Khương Ngải Chanh ở bên cạnh đưa tay ra giúp đỡ: “Không say không về, ai cũng đừng hòng chạy trốn.”
Không có ly, Hình U dứt khoát giơ bình rượu lên, dõng dạc đáp lại, “Đúng vậy!”
Đến cuối cùng, người say đến bất tỉnh nhân sự lại là Tưởng Tử Dục, Khương Ngải Chanh liên tục mắng anh ta vô dụng.
Tài xế của Tưởng Tử Dục và trợ lý của Khương Ngải Chanh cuối cùng cũng đến để đưa hai “ông giời con” đi, Triệu Hội Thanh uống ít hơn, Minh Trầm trực tiếp kêu trợ lý Ôn đưa người về.
Cuối cùng chỉ còn lại anh và Hình U ở lại phòng bao đợi một lúc nữa.
“Tiểu Khổng Tước, về nhà thôi.”
“Được!” Hình U đang nằm nửa người trên ghế sô pha lập tức đứng lên, sắc mặt hồng hào.
Minh Trầm cầm lấy áo khoác mặc vào cho cô, kiên nhẫn cài nút giúp cô từ đầu đến cuối, sau đó chỉnh lại mũ một chút: “Được rồi.”
Hình U chu môi: “Đừng quên đồ lưu niệm của em.”
“Được được được.” Minh Trầm vừa dỗ vừa thuận tay cầm lấy chiếc hộp cho vào túi áo khoác măng tô phía trên bên trái.
Hộp tương đối phẳng, túi đủ lớn để nhét vào.
Hai người bước vào xe từ bãi đậu xe, ban đầu Hình U không có biểu hiện gì khác thường, nhưng trên đường đi thì bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Còn một km nữa, cô vội vàng la lên: “Dừng xe, dừng xe.”
Hình U ấn tay trước ngực mình, vô cùng khó chịu: “Em muốn nôn.”
Hình U ngồi trong xe không thoải mái nên Minh Trầm phải nhờ tài xế tấp vào lề để dừng xe.
Cô hít vào từng ngụm không khí trong lành, giống như người thiếu oxy mới được cấp oxy cứu sống vào giây phút cuối, phải mất một lúc lâu mới dịu lại.
Gió lạnh thổi qua, khuôn mặt đỏ bừng, không biết trong đó có mấy phần là do uống rượu.
Nửa quãng đường còn lại Minh Trầm định đi bộ về, anh nắm tay cô, cô ngoan ngoãn đi theo sau. Chưa được bao xa, Hình U đột nhiên dừng lại dưới ngọn đèn đường, không chịu đi tiếp.
Minh Trầm quay đầu lại, nhìn cô chằm chằm đầy thắc mắc.
Hình U chìa tay, năm ngón tay đong đưa lên xuống: “Đi bộ mệt quá, anh cõng em đi.”
Tiểu Khổng Tước làm nũng, không ai có thể từ chối, Minh Trầm cố ý “thả câu” cô trước khi anh hành động: “Cõng em cũng có thể, nhưng anh được lợi gì?”
Được lợi gì?
Hình U nghiêng đầu, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được lợi ích gì, nhưng cô nhớ rõ tuyệt chiêu nhỏ của mình, nắm chặt ngón tay Minh Trầm lắc nhẹ: “Anh trai.”
“Chậc…” Minh Trầm nhíu mày, nhưng vẫn không ngăn được nụ cười tràn ngập nơi đáy mắt.
Hai bóng người dưới ngọn đèn đường chồng lên nhau, bốn dấu chân hóa thành bước đi nặng nề của một người, nhưng người chịu nặng lại rất vui vẻ làm điều đó.
*
Về đến nhà đã là mười một giờ, Minh Trầm dỗ cô đi tắm, quần tới quần lui phải gần bốn năm chục phút sau mới xong.
Khi chạm vào chiếc giường lớn quen thuộc, Hình U rơi tự do xuống đó, cả người đều nằm trên chăn bông. Minh Trầm xốc chăn đắp lên người cô, trong nháy mắt, Hình U trở mình ôm chăn, gác một chân lên trên.
Minh Trầm phải chỉnh lại tư thế ngủ của cô, lặp lại nhiều lần như thế, thời gian vừa đúng nửa đêm.
Hình U bị lăn lộn đến phiền, cô duỗi tay đánh anh: “Đừng có phiền em.”
Điện thoại của Hình U nằm ở trên bàn sáng lên, lời chúc mừng sinh nhật mà Sunshine gửi đúng giờ đã chìm trong tiếng nũng nịu mơ màng của Hình U.
Minh Trầm cởi áo khoác, lấy chiếc hộp trong túi ra, đặt trên tủ đầu giường, sau đó nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa.
Khi anh quay lại, Hình U quả nhiên rất không an phận mà vén chăn lên, anh nằm vào, Tiểu Khổng Tước dường như cảm nhận được hơi lạnh từ bên ngoài nên lùi lại.
Nhưng chưa được bao lâu lại chủ động tiếp cận, trở về bên người anh.
Một đêm này, Minh Trầm bị người bên cạnh dày vò đến không ngủ được, có khi thì bị nắm tay của cô vung mạnh vào mặt, có khi lại bị cô gác một chân lên eo.
Để kiềm chế cử động của cô, Minh Trầm dứt khoát giam cầm người cô ở trong ngực, ôm lấy cánh tay cô, chặn ngang chân cô. Nhưng cô nhóc này luôn có cách làm ra chuyện, cúi đầu cọ vào cổ anh.
Vào mùa đông lạnh giá này, Minh Trầm bị cô ma xác đến mức khí nóng trong người dần tăng lên.
Anh không có cách nào nằm chung với Hình U, cũng không thể để cô ở đây một mình, vì vậy anh đành phải ngồi ở mép giường, một mình ngồi đó hơn nửa đêm.
Cuối cùng Hình U cũng ngủ say, còn người không ngủ có chút mất ngủ, cho đến bốn năm giờ sáng mới an ổn nhắm mắt.
Sáng hôm sau, Hình U vươn hai tay ra khỏi ổ chăn, duỗi người một cách thoải mái.
Khi nhìn sang, thấy người bên cạnh đang ngủ say, cô nhẹ nhàng bước xuống giường, lúc quay đầu lại vẫn thấy Minh Trầm không phản ứng.
“Chậc.”
Thế mà lại có thể ngủ say hơn một người say như cô?
Hôm nay là sinh nhật của cô, rất nhiều tin nhắn từ những người khác nhau hiện lên trên điện thoại, Hình U cầm điện thoại lên, rời khỏi phòng ngủ thật cẩn thận.
Claire ở nước ngoài đã tính thời gian để gửi lời chúc sinh nhật, hai người bạn cùng phòng đã năm sáu năm không gặp nhau, đôi bên đều có chút nhớ đối phương nên đã gọi video.
Claire là một người đẹp mắt xanh tóc vàng, ngũ quan sắc xảo, đường nét rõ ràng. Claire vẫy tay trước camera, cố gắng chào cô ấy bằng tiếng Trung Quốc.
“The painting behind you looks familiar.” “Bức tranh phía sau cậu nhìn rất quen.”
Bức tranh?
Hình U quay đầu lại, sau lưng cô không phải là bức tranh, mà là fan-goods của Minh Trầm.
Sau khi bị lộ bí mật, người nọ mặt dày mày dạn yêu cầu cô dán poster của anh lên tường, cực kỳ tự luyến.
“I’d like you to meet my boyfriend.” “Giới thiệu với cậu một chút, đây là bạn trai của mình.”
“Your fiance?” “Hôn phu của cậu?”
Hình U gật đầu: “Yes.”
Claire bảo Hình U chuyển sang camera sau, cô ấy nhìn thêm một lúc, sau đó nói rằng mình đã nhìn thấy anh: “I’ve seen him.”
Hình U tươi cười giới thiệu: “Thật sao? Anh ấy là một diễn viên, có lẽ cậu đã xem qua tác phẩm của anh ấy.”
Claire lắc đầu: “No.”
Cô ấy chắc chắn rằng mình không phải nhìn thấy qua tác phẩm điện ảnh, nhưng cụ thể là nhìn thấy ở nơi nào thì cô ấy nhất thời nghĩ không ra.
Cả hai tạm thời từ bỏ việc khám phá chủ đề này, Claire đột nhiên nhớ ra điều gì đó, chuyển camera sau để Hình U xem sản phẩm thủ công của mình: “Stella, cảm ơn bánh trung thu của cậu.”
Hộp quà bánh trung thu mà M tiên sinh gửi lần trước rất đẹp, không chỉ bên ngoài mẫu hộp đẹp mà bên trong còn chứa đựng thiết kế mang yếu tố phong cách dân tộc. Claire đã giữ lại và sửa đổi một chút, được đặt ở trên bàn với hình dáng là một chiếc quạt như một vật trang trí mang phong cách quốc gia.
Cô ấy không hiểu rõ ý nghĩa của một số hình vẽ, vì vậy cô ấy đã nhân cơ hội để hỏi Hình U, Hình U phổ cập từng kiến thức một cho cô ấy, cho đến khi Claire di chuyền vật trang trí, Hình U cố định ánh mắt.
“Đó là gì vậy?”
Camera hiện đang hướng về phía của vật trang trí, nơi đó có dán tấm card hình khổng tước.
Claire nói với cô rằng đó là một tấm card từ bánh trung thu.
Bởi vì không có thông tin văn bản, Claire đã coi nó như một tấm card nhỏ mà cửa hàng để trong hộp quà, sau đó cảm thấy đẹp nên đã dán nó lên.
Bánh trung thu năm nay không phải là lời chúc mà là một tấm card hình con khổng tước; Không có chữ ký của M tiên sinh, mà là một dấu chân mèo.
Hàng xóm đã dọn đến được mấy năm, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy mặt M tiên sinh, Claire lại nói rằng trông Minh Trầm rất quen mắt, còn chắc chắn rằng không phải nhìn thấy qua màn ảnh.
Rất nhiều đặc điểm đáng kinh ngạc được thể hiện đầy đủ trên một người, Hình U đột nhiên xoay người, lấy album ra khỏi ngăn kéo, đưa cho Claire xem từng ảnh một.
Hầu hết mỗi người trong ảnh đều có trang phục hoặc tạo hình khác nhau, Claire lướt qua từng người một cho đến khi cô ấy nhìn thấy bức ảnh Minh Trầm mặc áo khoác đen khoanh tay đứng ở bên cây cầu.
“Stella!”
Claire kinh ngạc gọi tên Hình U, Hình U ngừng động tác lật trang, nghe cô ấy nói, “Oh, I remember now.”
“It’s Mr.M.”
Là M tiên sinh.
Claire đã gặp M tiên sinh, khuôn mặt của người đàn ông phương Đông rất đáng nhớ, chỉ là thời gian gặp mặt đã trôi qua quá lâu, cô ấy chỉ có ấn tượng về những cảnh tượng cố định hoặc trang phục.
Nhưng cô ấy chắc chắn, người trong bức ảnh này chính là M tiên sinh trong trí nhớ, trừ khi cô ấy trùng hợp gặp được một người tương tự.
Claire có cái hiểu có cái không trước tình hình hiện tại, nhưng Hình U đã xâu chuỗi mọi thứ rõ ràng ở trong lòng.
Khó trách, M tiên sinh sẽ tặng quà cho cô vào những dịp lễ của Trung Quốc.
Khó trách, M tiên sinh sẽ gửi lời chúc đến cô bằng tiếng Trung.
Khó trách, trong bánh trung thu của M tiên sinh có một tấm card hình khổng tước.
Sau khi uống nước ở dưới nhà, Cake tung tăng chạy lên lầu, thấy cửa phòng của Hình U đang mở hờ, nó lập tức chui vào.
Hình U ôm Cake lên, nắm lấy bàn chân của nó để xem.
Cake không rõ lý do chỉ biết tròn xoe mắt mèo màu nâu, rồi nó lại thấy cô chủ vừa cười vừa xoa đầu nó.
Mặt trời lên cao, Minh Trầm từ từ thức dậy, giật mình trông thấy một bóng người mơ hồ đứng ở phía trên.
Phía trên?
Bây giờ anh vẫn còn nằm trên giường.
Minh Trầm nhắm mắt rồi lại mở ra, chỉ thấy Hình U đang ngồi quỳ bên cạnh, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh.
Minh Trầm đặt tay lên trán: “Sao vậy?”
Mới vừa tỉnh dậy, giọng nói khàn khàn của người đàn ông lộ ra chút gợi cảm.
Người trước mặt mỉm cười với anh, theo sau đó là một tiếng “Cùm cụp” vang lên, tay phải của Minh Trầm đã bị còng tay khóa lại.
Anh định đứng dậy ngay sau đó, nhưng Hình U vì ngăn anh lại mà vội vàng đưa tay ra ấn một cái: “Anh đừng nhúc nhích!”
Không đưa tay thì không sao, nhưng vừa đưa ra liền đụng vào…
Cách lớp chăn bông, Hình U cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt, như thể sờ trúng củ khoai lang nóng hổi mà giơ tay lên cao.
Nghe nói đàn ông lúc sáng sớm rất giàu tinh lực, thấy anh định đưa tay kia ra để bắt người, Hình U tay nhanh lẹ mắt khóa nốt tay trái còn lại của anh.
Minh Trầm cúi đầu im lặng nửa ngày, giống như đang kiềm chế.
Anh ngẩng đầu nhìn Hình U, giơ đôi tay đang bị “đồ lưu niệm” khóa chặt, nhếch môi đầy ẩn ý: “Tiểu Khổng Tước, mới sáng sớm đã chơi kích thích như vậy, không tốt lắm đâu?”