“Chắc là vùng ngoại ô.” Cố hải khó khăn mở miệng.
Bạch Lạc Nhân trầm ngâm một lát, “Vậy cậu ở yên đó, tôi sẽ dùng vệ tinh để định vị.”
“Được” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Cố Hải liền thấy từng chiếc xe một xuất hiện trên kính chiếu hậu, liếc nhìn sang Đông Triệt, cậu ta đập đập lên vô lăng, “Hết xăng rồi!”
Hai người bèn chạy thục mạng về phía làng gần đó, những người trên xe phía sau cũng xuống xe đuối theo bốn phương tám hướng tràn vào trong làng, cơ hồ mỗi con đường đều chiếm lấy.
Cố Hải cùng Đông Triệt trèo tường nhảy vào nhà một góa phụ, vừa định thở phào một cái, bất thình lình bị tiếng chó sủa ở sau lưng dọa sợ gần chết. Cố Hải nhanh chóng ôm con chó vào trong lòng, bịt chặt miệng nó, để mặc cho nó cào lên người.
Đông Triệt chợt nghe tiếng rền vang trên đầu, ngẩng lên thấy một chiếc phi cơ đang bay tới. Hắn nhanh chóng kéo Cố Hải một cái, Cố Hải ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng chợt thấy chua xót, cầm điện thoại có chút không yên.
“Nhân Tử, tôi thấy cậu rồi.”
“Tốt lắm, tôi sẽ đưa cậu lên.”
Bạch Lạc Nhân không ngờ phía sau còn những kẻ đang truy lùng manh mối, định đem phi cơ đáp xuống, những kẻ đó từ bốn phương tám hướng lao đến, tụ tập xung quanh bao vây ngăn lại.
Mấy chục tên tôm tép này mà cũng dám chơi đùa với anh sao?
Bạch Lạc Nhân ném hai trái lựu đạn giả, khiến cho những kẻ này lui lại mấy chục mét. Bạch Lạc Nhân muốn tìm chỗ đáp xuống, nhưng phát hiện nơi này không đủ chỗ trống. Cậu cứ như vậy từ từ tính kế, Cố Hải và Đông Triệt chạy ra, Bạch Lạc Nhân không ngừng bắn đạn sương mù để dẫn đường cho họ.
Rất nhanh, mấy tên truy binh phát hiện ra lựu đạn không hề có lực tàn phá, chỉ để dọa người, bọn chúng lại bắt đầu đuổi sát tới Đông Triệt và Cố Hải. Bạch Lạc Nhân muốn đảm bảo an toàn cho Cố Hải, sẽ không tùy tiện mà đuổi bắn.
Không đủ thời gian, Bạch Lạc Nhân liền mạo hiểm đáp xuống, nhanh chóng mở cửa cabin.
Cố Hải nhảy lên, liền lao tới ôm lấy Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân tuy xúc động, vẫn nhớ tới trước hết phải đóng cửa cabin.
“Đừng đóng!” Cố Hải đột nhiên hét lớn, sau đó thò tay ra khỏi cabin, túm lấy Đông Triệt.
Đông Triệt chậm hơn Cố Hải một bước, bên dưới lại có mấy người kéo, không có cách nào trèo lên, chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của Cố Hải.
Bạch Lạc Nhân thoáng nhìn một cái, sắc mặt thay đổi.
“Nhân Tử, mau, phụ tôi một tay!” Cố Hải nói.
Bạch Lạc Nhân do dự giây lát, liền đi qua hỗ trợ.
Đông Triệt chân vừa bước vào, Bạch Lạc Nhân đóng ngay cửa cabin.
“ĐỨNG ĐÓNG!” Cố Hải lại hô to, “Con tôi vẫn còn đang ở dưới!”
Lúc nãy túm lấy Đông Triệt, không cẩn thận làm rơi, giờ đang bị đám người ở dưới giẫm lên, Cố Hải sốt ruột, “Đợi tôi một chút, tôi phải xuống dưới đó!”
“Không cần.” Bạch Lạc Nhân nhàn nhạt trả lời, “bắt đầu xuất phát thôi.”
Cabin nhanh chóng đóng lại, Cố Hải trơ mắt nhìn lừa con bị giẫm đạp, trong đầu đều là bộ dạng gật gù của nó.
“Sao cậu không cho tôi xuống?” Cố Hải trầm mặc nhìn hướng Bạch Lạc Nhân hỏi.
Bạch Lạc Nhân thực rất muốn phản bác, hắn làm sao lại để nó rơi xuống? Rõ ràng là tại cậu không để ý… Rút cuộc lại nói, “Chỉ là một con rối thôi mà, trở về mua con khác là được!”
Cố Hải lời nào cũng chẳng thể nói ra.
Cố Dương lần thứ hai vào phòng thẩm vấn, Chu Lăng Vân đang tập quyền, hướng về phía tường mà đánh, Cố Dương thấy trên tường nhiều vết xoay, mỗi vết đều là những quả đấm của Chu Lăng Vân.
Thấy Cố Dương, nét mặt Chu Lăng Vân không hề thay đổi.
Cố Dương hận không thể quay đầu được nữa.
Nhưng, so với việc Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải liên kết lại xúc phạm cậu, chịu chút khuất nhục trước Chu Lăng Vân cũng chẳng là gì.
“Tôi có một nhiệm vụ, chỉ cần ông có thể hoàn thành, tôi sẽ để ông đi.”
“Nhiệm vụ gì?”
Cố Dương gằn từng chữ: “Chặn đường máy bay quân sự.”
“Chặn đường máy bay quân sự?” Chu Lăng Vân khẽ cười, “Ngươi từ khi nào lại quản được cả không quân chúng ta?”
Cố Dương cố nén, kiên nhẫn giải thích, “Vì sao ư? Tôi cho ông biết, là Bạch Lạc Nhân mượn tay tôi đẩy ông tới bước này. Cậu ta bản chất lười biếng, chịu không nổi áp lực, mới bày mưu đem mâu thuẫn giao ông vào tay tôi.”
Chu Lăng Vân đấm một quyền lên tường, xung quanh vô số vết nứt.
“Nói như vậy, để thấy giờ tôi và ông đã là đồng minh, chúng ta cùng chung kẻ địch, là Bạch Lạc Nhân. Cậu ta giờ đang lái phi cơ chạy trốn rồi, người có thể chặn cậu ta lại, chỉ có ông.”
“Đồng minh…” Chu Lăng Vân nghe kỹ từ này,
“Đồng minh nào lại ép tôi ăn bánh bao nhúng nước tiểu của cậu?”
Cố Dương sắc mặt có chút thay đổi, giọng nói không được tự nhiên: “Việc này tôi sẽ cho ông một lời giải thích hợp lý.”
“Để tôi suy nghĩ.” Chu Lăng Vân tiếp tục ra quyền.
Nét mặt Cố Dương trầm xuống, “Từ Bắc Kinh đến Hồng Kong, cả đi lẩn về cũng mất ba tiếng, chờ ông nghĩ xong, cậu ta đã về rồi.”
“Cả đi lẩn về?” Chu Lăng Vân nhíu mày, “Nếu đằng nào cậu ta cũng trở về, vậy ngươi muốn tôi chặn cậu ta lại làm gì? Cậu nghĩ không quân chúng tôi rảnh rỗi lắm hay sao?”
Cố Dương vẫn nhẫn nại: “Ông rốt cuộc muốn thế nào mới làm?”
Chu Lăng Vân rành mạch nói, “Cơ quan quốc gia không giải quyết vấn đề cá nhân.”
Cố Dương bực tức rời đi.
“Trương đoàn trưởng, tôi cần gấp hai bộ đội phòng không, để cùng chống lại Bạch Lạc Nhân.”
“Cậu gọi thật đúng lúc, tôi sẵn có một người ở đây, cậu ta vốn ở quân khu khác gửi tới, vừa đến Bắc Kinh họp, tôi sẽ giúp cậu liên lạc.”
Để điện thoại xuống, Cố Dương trong lòng hừ lạnh một tiếng, ông trời cuối cùng cũng mở mắt.
Sớm biết tới nước này… Cố Dương nhìn qua cửa phòng thẩm vấn, trong ánh mắt đầy sự thù hận, Chu Lăng Vân, ông cứ chờ xem!