Mấy người ngồi trong phòng ngủ trong chốc lát, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Đại nhân, có tình tiết vụ án cần bẩm báo.”
Triệu Thụy gọi người tiến vào, vẫn là một giáo úy trẻ tướng mạo bình thường.
Nghi Loan Tư hoặc là Cao Đào Tư có rất nhiều giáo úy dạng này, ném trong một đám người nhìn cũng nhìn không ra, hôm nay nói với ngươi một câu, ngày mai liền sẽ quên là ai, bất quá làm thám tử rất thích hợp.
Bọn họ vào Nghi Loan Tư nhiều năm, đều trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh thành tay thiện nghệ, tốc độ tra án không giống bình thường, vừa rồi Triệu Thụy giao cho nhiệm vụ, bất quá chỉ sau một canh giờ là đã có kết quả.
Giáo úy tiến vào, cũng không dong dài, trực tiếp bẩm báo.
“Hồi bẩm đại nhân, trước đó Tô phó thiên hộ giao cho thuộc hạ việc đi tra cửa hàng Văn gia, thuộc hạ đã có kết quả bước đầu,” hắn đưa sổ con cho Triệu Thụy, tiếp tục nói, “Căn cứ thăm dò dân chúng lân cận cùng với dò hỏi tiểu nhị và chưởng quầy ở cửa hàng, thuộc hạ cho rằng doanh thu ba cửa hàng Văn gia ở Lưu Li trang vẫn luôn ổn định, chưa từng giống lời Tôn quản gia nói là mấy năm gần đây doanh thu không bằng trước.”
“Căn cứ lời chứng của tiểu nhị tại một cửa hàng trong đó, phu nhân Phan thị của Văn đại nhân rất dụng tâm với cửa hàng, một tháng luôn tới cửa hàng một lần, tự mình kiểm tra tình hình buôn bán của cửa hàng, còn không ngừng điều chỉnh hàng hóa cửa hàng trong nhà bán ra, với mong muốn buôn bán không ngừng phát triển.”
Tạ Cát Tường hơi hơi nhướng mày, nàng hỏi: “Chưởng quầy cửa hàng nói, mỗi lần Phan phu nhân đến cửa hàng, đều sẽ xem sổ sách?”
Giáo úy đáp: “Vâng, chưởng quầy một cửa hàng trong số đó chính miệng nói như vậy, nói phu nhân rất quan tâm doanh thu cửa hàng, mỗi khi tới cửa hàng, đều phải tự mình xem sổ sách.”
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, hai người đều hiểu trong đó rốt cuộc là ý gì.
Triệu Thụy nói: “Một khi đã như vậy, nếu chưởng quầy cửa hàng đều trung thành với Văn gia, không giở trò bịp bợm, như vậy sổ sách Tôn quản gia trình lên sẽ kém sổ sách trong cửa hàng, Phan phu nhân khẳng định liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Nếu chưởng quầy phối hợp với Tôn quản gia giở trò bịp bợm, như vậy lấy thông minh của Phan phu nhân, nàng cũng không có khả năng nhìn không ra, rốt cuộc, buôn bán ở cửa hàng luôn thực tốt.”
Tạ Cát Tường nói: “Lý giáo úy, có mang sổ sách về?”
Lý giáo úy nói: “Sổ sách cửa hàng tất nhiêb không thể bị mang ra, bất quá thuộc hạ đơn giản lật vài tờ, đã phỏng chế vẽ lại rồi.”
Tạ Cát Tường: “……”
Nghi Loan Tư quả nhiên danh bất hư truyền.
Nàng tiếp nhận vài tờ sổ sách kia, đơn giản nhìn nhìn, lập tức liền nhìn ra ngõ ngách trong đó.
“Nếu theo doanh thu này, một cửa hàng mỗi ngày đều có thể bán hàng hóa vượt qua năm lượng bạc lợi nhuận trở lên, trừ tiền thuê nhà, nhân công cùng các chi phí khác, cuối cùng mỗi tháng đại khái có thể thu vào gần trăm lượng, như vậy, doanh thu hàng năm như thế nào cũng có ngàn lượng.”
Kể từ đó, sổ sách thực tế ở cửa hàng với sổ sách trong tay Tôn quản gia quả thật không giống nhau.
Tạ Cát Tường khẽ nhíu mày, nàng suy tư thật lâu sau, đột nhiên nhớ tới nỗi oán giận của Tôn quản gia.
“Thụy ca ca, huynh có nhớ rõ lúc ấy Tôn quản gia nói như thế nào không?”
“Tôn quản gia chém đinh chặt sắt nói, vì phu nhân kinh doanh không tốt, cho nên doanh thu so với khi tiên phu nhân còn sống ít đi một nửa, hiện giờ sổ sách doanh thu hàng năm của Văn gia đều trượt xuống, đến năm nay chỉ thu được năm phần, mỗi năm một cửa hàng chỉ thu được 500 lượng.”
Tạ Cát Tường nói: “Theo ta quan sát, Tôn quản gia hẳn là nói lời thật, hoặc là nói, hắn chứng kiến chân thật.”
Triệu Thụy cũng thoáng suy tư nói: “Xác thật là như thế.”
“Như vậy…… chênh lệch trong đó, lại đi nơi nào?” Ánh mắt Tạ Cát Tường sáng lên, “Có thể là, mấy cửa hàng này đã sớm bị Phan phu nhân lung lạc, chênh lệch trong đó tất cả đều vào túi Phan phu nhân, cứ thế nàng mới có thể mua nổi cho nhân tình một lọ Trầm Nghi thủy giá một lượng bạc một lọ, cũng có thể cùng Lưu Tam công tử du ngoạn chơi đùa, vô cùng vui sướng.”
Nói đến cùng, Phan phu nhân có thể nuôi nổi một tình nhân, có lẽ là bởi vì Vương Hải Lâm chưa hiểu việc đời, đối với Phan phu nhân thuần túy chỉ bởi vì nhiệt tình cùng ái mộ của thiếu niên, nhưng một tay ăn chơi như Lưu Tam công tử, việc đời nào chưa từng thấy qua, kiểu kiều nương nào chưa được hưởng qua, đại khái đối với Phan phu nhân mà nói, có lẽ không phải Lưu Tam công tử cung cấp nuôi dưỡng Phan phu nhân, mà là Phan phu nhân cung cấp nuôi dưỡng hắn?
Nghĩ như thế, nếu thật sự hai người cùng đi Giang Lê, như vậy tiêu phí nhất định cũng do Phan phu nhân chi trả, chỉ là trên đường đã xảy ra sai lầm mà thôi.
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy lặp lại cân nhắc như thế, cuối cùng đều cảm thấy Phan phu nhân mới là người tham ô, Triệu Thụy nói với Lý giáo úy: “Ngươi lại đi tra, xem hôm nay Tôn quản gia có biết Phan phu nhân tham ô doanh thu cửa hàng, rồi lại giá họa cho hắn hay không.”
Lý giáo úy nhanh chóng lui ra ngoài.
Hắn mới vừa đi khỏi, cửa sương phòng lại lần nữa bị mở ra.
Hình Cửu Niên vừa phân phó Ân Tiểu Lục mở cửa sổ sương phòng ra thông khí, vừa lấy tấm che mặt xuống, dùng khăn lau tay cẩn thận.
“Người chết ước chừng hai mươi tuổi, đã nhược quán, là trúng độc chết, nhưng sau khi hắn trúng độc, có người ép nôn cho hắn, dẫn tới yết hầu hắn sưng đỏ, xoang mũi xuất huyết chảy ngược vào bên trong, cuối cùng hít thở không thông mà chết.”
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt: “Cái gì, hắn cư nhiên không phải trúng độc chết?”
Hình Cửu Niên gỡ vải che trên người xuống, rốt cuộc thoải mái, hắn ngồi ở cạnh bàn trà, đảo đôi mắt tam giác rất là sắc bén.
“Không, ngay từ đầu hắn xác thật trúng độc, nhưng trúng độc cũng không quá nhiều, trên người cũng không có đốm xuất huyết, ngay từ đầu chỉ là thất khiếu đổ máu, hô hấp khó khăn, thoạt nhìn rất là dọa người,” Hình Cửu Niên nói, “Nhưng có người cấp cứu cho hắn, dùng nước trà rót vào miệng hắn ép hắn nôn ra, chờ sau khi hắn nôn ra được hơn nửa chất độc, kỳ thật người đã có thể tạm ổn.”
“Nhưng việc khiến người khác không nghĩ tới chính là, bên trong xoang mũi người chết bị xuất huyết thật nhiều, ngay khi nôn mửa máu bị chảy ngược, hút vào quá nhiều đến nỗi hít thở không thông, cuối cùng bỏ mạng.”
Như thế khiến người thật ngoài ý muốn, nhìn tử trạng người chết, bọn họ xác thật nghĩ chết do trúng độc, không nghĩ tới sau khi trúng độc còn có việc ly kỳ đến bực này.
Hình Cửu Niên nói: “Bởi vậy, phản ứng độc phát trên người hắn đều là sau khi chết mới có, thoạt nhìn hết sức rõ ràng, hơn nữa…… kẻ cứu người chết biết phương pháp cấp cứu.”
Hình Cửu Niên nói như thế, duỗi tay về phía Ân Tiểu Lục, Ân Tiểu Lục liền mang khay đặt trên bàn, bên trên có một tấm giấy dầu, bên trong có chút bột phấn xám trắng, lại có chút dính dính, cũng không nhiều lắm.
Phương pháp cấp cứu?
Tạ Cát Tường cẩn thận nhớ lại, đột nhiên ngẩng đầu: “Hình đại nhân, này chẳng lẽ đây là bán hạ💥?”
Gương mặt mệt mỏi kia của Hình Cửu Niên, khó được có chút ý cười: “Đúng là như thế, nha đầu trí nhớ không tồi.”
Căn cứ theo phương thức cứu người chết trong “Tẩy oan tập lục”, nếu người chết đột ngột, thắt cổ, chết đuối, tuột huyết áp, thân thể còn chưa lạnh hẳn, dùng bột phấn bán hạ rót vào từ mũi, một khi cứu sống được người chết, lập tức phải rót nước gừng vào miệng người chết, để giải độc bán hạ.
Tạ Cát Tường nói: “Nói cách khác, kẻ cứu người chết có mang theo phấn bán hạ bên người?”
Dạng người nào lại mang theo thuốc dùng để cấp cứu bên người đây?