–
Thang máy cứ chạy lên cao từng tầng, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có hai người, mùi hoa hồng thoang thoảng xen lẫn với mùi đàn hương khiến người ta say đắm không thôi, hệt như mùi của pheromone vậy. Càng ngửi thì dụ.c vọng lại càng tăng vọt lên.
Ấm no sinh dâm dục, người xưa nói đúng là không sai.
Tôi đếm từng giây, cố để bản thân mình bình tĩnh lại. Đến tầng thứ mười tám, tôi để cho Ma Xuyên đi trước còn mình thì đi theo ngay sau anh.
Khoá điện tử đã được thêm dấu vân tay của anh vào, bây giờ chỉ cần ấn nhẹ một cái thôi là khoá cửa sẽ mở ra ngay cho anh.
Trong phòng tối đen, chỉ có loáng thoáng ánh đèn led từ dưới thành phố xuyên qua tấm rèm cửa sổ sát đất mỏng chiếu vào trong nhà.
Ma Xuyên đi đằng trước, không mở đèn, tôi đóng cửa lại xong thì cũng không mở đèn lên.
Anh đi hai bước rồi khó hiểu quay người lại: “Sao không mở…”
Hệt như một con mãnh thú ẩn náu trong bóng tối chờ đợi thời cơ đã lâu, tôi giống một con hổ đói bổ nhào lấy con dê, đè anh lên trên tường.
“… đèn.” Anh buông thõng tay xuống, chậm rãi thốt ra nốt chữ cuối cùng.
Tôi kề sát vào gần anh, hưng phấn tới giọng run run: “Có lẽ con người không thể chinh phục được thiên nhiên, nhưng anh thì có thể chinh phục được em.”
Chúng tôi hôn nhau từ trước cửa, khao khát đối phương vô cùng gấp gáp. Lảo đảo suốt cả đường, đi qua phòng khách rồi đến trên sofa.
Cái sofa làm bằng da vô cùng êm ái, tôi nằm ngửa trên đó, hai mắt từ từ thích ứng được với ánh sáng trong phòng nên có thể nhìn thấy rõ được dáng vẻ của Ma Xuyên.
Hoa không biết đã để chỗ nào rồi, áo vest ngoài của anh cũng không biết đã ném đi đâu, cà vạt lỏng lẻo treo trước ngực, áo sơ mi anh cũng không còn phẳng phiu nữa. Kết hợp cùng hơi thở đang hơi hỗn loạn này của anh gợi lên cảm giác như lưu manh giả danh tri thức.
Anh quỳ một gối lên trên sofa, đưa tay qua muốn cởi nút áo gile ra thì lại bị tôi cản lại.
“Đừng cởi…” Ngón tay tôi quấn lấy cà vạt kéo giật anh xuống, thở dốc nói: “Cứ để vậy làm luôn.”
Chuyện của Bách Tề Phong vẫn còn chưa xong, lại còn sắp tới tết, năm sau thì chắc là Hạ Nam Diên còn phải tới Hải Thành. Sau khi bàn bạc lại với Ma Xuyên thì lần tới tôi về lại Bằng Cát ít nhất cũng phải tới tận tháng một.
Ăn chay mấy tháng liền mới được ăn một miếng đồ mặn thì tất nhiên là phải ăn cho đã mới được chứ.
Ai mà chỉ nếm sơ qua thôi thì mới là ngu!
Trên sofa, trước cửa sổ sát đất, còn cả trên giường trong phòng ngủ, chúng tôi cuồng hoan cả đêm, để lại vô số dấu vết trong căn nhà này.
1
Tới cuối cùng thật ra thì tôi đã không chịu nổi nữa rồi, trên người, trên tóc, ngay cả trên lông mi cũng toàn là mồ hôi. Tất cả chất lỏng trong người như kiểu đã khô cạn hết nhưng tôi vẫn không chịu buông Ma Xuyên ra.
Anh rất thích để tôi ngồi trên người anh, tư thế kiểu như Yab-yum*. Tư thế này vô cùng thân mật, cũng cực kì khó làm.
*Yab-yum: Tư thế cưỡi ngựa mặt đối mặt, lên mạng kiếm hình nha.
“Không muốn…” Tôi từ chối theo bản năng nhưng hai tay lại ôm siết chặt lấy Ma Xuyên, bấu vào trên lưng anh.
Anh dừng động tác lại, luồn năm ngón tay vào trong mái tóc ướt nhẹp của tôi, cực kì dễ tính: “… Vậy thì dừng nhé, được không?”
Tôi hé miệng, hít sâu một hơi: “Không muốn…”
Vẫn là hai chữ đó nhưng lại mang hàm ý khác.
Anh ôm lấy tôi, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái: “Trời sắp sáng rồi.”
Tôi lại càng quấn chặt lấy anh hơn, chống mũi lên bên vai anh, run rẩy lặp lại lần thứ ba: “Không muốn.”
Ma Xuyên cắn lấy vành tai tôi, ậm ừ nói: “Vậy thì tiếp tục.”
–
Đợi tới khi tôi tỉnh lại thì đã là trưa hôm sau, trong phòng khách sáng trưng, đã không còn nhìn thấy chút dấu vết mập mờ nào nữa rồi.
Trên bàn bày một bình hoa hồng xinh đẹp ướt át, ngửi mùi hương của nó làm trong đầu tôi bất giác hiện lên khung cảnh điên cuồng tối qua.
Bên tai tôi nóng bừng, ngồi chồm dậy nhìn sang bên cạnh.
Cơm chiên trứng được bọc màng bọc thực phẩm lại, bên dưới đôi đũa có đè một tờ giấy: Anh đi đây, em nghỉ ngơi cho tốt, nhớ ăn cơm.
Tôi cầm tờ giấy note kia, mỉm cười hôn lên hai chữ “Ma Xuyên” kí tên bên dưới.
1
–
Nhoáng cái mà kì nghỉ đông đã đến. Ma Xuyên nói chuyện của Hạ Minh Bác cho Hạ Nam Diên biết, để cậu ta tự mình quyết định xem bây giờ có muốn đi gặp đối phương không.
Hạ Nam Diên chọn sẽ gặp.
Từ Sơn Nam tới Hải Thành mất mấy ngàn cây số, mới đầu tôi định mua vé máy bay hạng thương gia cho Hạ Nam Diên nhưng Ma Xuyên lại không cho, nói tôi làm vậy là chiều hư thằng bé.
“Em không cần lo, để nó tự ngồi xe lửa qua đó đi. Trước kia anh vẫn còn lo là nó còn nhỏ quá, không thể giải quyết được những chuyện này. Bây giờ anh mới nhận ra là do mình nghĩ nhiều quá, nó đã sắp thành niên rồi, cũng nên đối xử với nó như người lớn được rồi.”
Anh cũng đã nói vậy rồi nên tôi cũng không cố ép nữa.
Tới hôm Hạ Nam Diên tới Hải Thành đó, tôi canh giờ đi đến trạm xe lửa đón cậu ta.
Có rất nhiều hành khách đang đợi xe bên đường, nhưng Hạ Nam Diên lại cực kì bắt mắt. Mặc trang phục Tằng Lộc, tết tóc đuôi ngựa, cao cỡ một mét tám mấy, hệt như hạc giữa bầy gà vậy.
Người đi qua đường thỉnh thoảng lại nhìn về phía cậu ta nhưng cậu ta hoàn toàn không để ý, bày ra vẻ lạnh lùng hếch mũi nhìn người khác, hệt như một hoàng tử bé dị tộc kiêu ngạo vậy.
Tôi dừng xe lại trước mặt cậu ta, đi xuống xe giúp cậu ta xách vali: “Vất vả rồi, có mệt không?”
Cậu ta xách vali lên trước rồi đi ra sau xe: “Vẫn ổn.”
Tôi mở cốp xe đằng sau cho cậu ta tự bỏ hành lính của mình vào.
Về lại trên xe, tôi thắt dây an toàn rồi chỉnh định vị xong thì cậu ta đột nhiên lên tiếng: “Lần này tôi không ở lại nhà chú được không? Bạn tôi… Bảo tôi qua nhà cậu ấy ở.”
Cậu ta đang xin phép tôi đó hả?
“Con còn có bạn trên Hải Thành nữa hả?” Tuy là hơi có chút được thương mà sợ nhưng tôi vẫn phải hỏi cho rõ.
“Là cái người Hạ lần trước dẫn theo cả lớp khởi nghĩa ấy.”
“Ồ, là nó hả.” Cái đứa về lấy quần áo đây mà.
Tôi còn ước gì cậu ta có quan hệ tốt với người Hạ kia kìa, để cho thành kiến của cậu ta với tôi cũng ít đi một chút nên tất nhiên sẽ không ngăn cản cậu ta tới lui với đối phương.
“Được, chú chở con qua đó.” Tôi hỏi Hạ Nam Diên địa chỉ rồi đổi luôn điểm đến, đưa cậu ta tới bên chỗ bạn học kia.
Mà chuyện khiến tôi không ngờ đó là đối phương lại đưa địa chỉ của một khu biệt thự nhà giàu nổi tiếng ở Hải Thành.
Tôi tấm tắc làm lạ, cha mẹ nhà này cũng kì thật, vậy mà lại cho con mình tới nơi xa như vậy để học.
–
Mấy hôm nay trời đổ tuyết, mọi người ai lái xe cũng rất chậm, cộng thêm vừa đúng giờ cao điểm buổi tối nên trên đường kẹt cứng. Vốn dĩ quãng đường chỉ mất một tiếng mà phải lái tới tận hai tiếng đồng hồ.
Đợi đến khi tới trước cửa tiểu khu thì từ xa xa đã thấy một bóng người be bé đang đứng trước cửa gọi điện thoại, cả người rúc trong một cái áo lông vũ màu đen, trên đầu còn đang che một cây dù trong suốt nhìn như một cây nấm sầu muộn vậy.
Tôi đỗ xe lại trước mặt đối phương, Hạ Nam Diên hạ cửa sổ xe xuống, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe đứa nhỏ kia nói chuyện điện thoại với giọng điệu vô cùng căm phẫn: “…Roll 50 lần, một SSR mới cũng không có, chuyện này có hợp lý không? Xuỳ! Rác rưởi, rác rưởi chuyên lừa tiền con gái!Tiền của con gái là gió to thổi tới à? Hả? Đồ trò chơi vô lương tâm, tôi nhổ vào mặt các người!”
Chửi xong thì cậu nhóc đột nhiên im bặt, như là đã phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Nam Diên rồi.
“… Tôi thấy cậu đang nghe điện thoại nên không làm phiền.” Hạ Nam Diên nói.
“Cũng không phải cuộc gọi gì quan trọng đâu.” Cửa xe đằng sau bị kéo ra, đối phương ngồi vào trong xe.
Đứa nhỏ này khá làm cho người ta thấy thích, tính cách khác hoàn toàn với Hạ Nam Diên, cũng không biết sao mà hai đứa nó thành bạn được nữa. Nhưng mà nghĩ ngược lại thì tính cách của tôi và Ma Xuyên cũng khác xa nhau, chẳng phải cũng đã bên nhau giống vậy rồi sao?
Đứa nhỏ vừa chỉ đường cho tôi vừa dẻo miệng gọi tôi là “Anh”.
Tôi bảo cậu nhóc gọi thẳng tôi là “Bách Dận” là được rồi, nhưng cậu nhóc lại cảm thấy như vậy thì không lễ phép nên tôi chỉ đành nói: “Con gọi chú là anh mà lại gọi Ma Xuyên là cậu thì không phải lệch bối phận rồi sao?”
Đứa nhỏ lập tức thấy hứng thú: “Cậu tên là Ma Xuyên ạ?”
“Đúng đó…”
“Đừng gọi tên này của cậu nữa.” Hạ Nam Diên đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời tôi: “Chú cũng không muốn mang phiền toái đến cho cậu đúng không?”
1
Tôi: “…”
Mới nãy còn cảm thấy thái độ của cậu ta mới tốt hơn một chút thì lại bắt bẻ tôi nữa rồi.
Tôi nhìn lướt cậu ta qua kính chiếu hậu một cái thì cậu ta quay ngoắt đầu đi, nhìn ra ngoài xe.
Sao cứ cảm thấy… có khi nào cậu ta đã biết gì đó rồi không? Là do vô tình nhìn thấy tôi và Ma Xuyên thân mật trong miếu thần, hay là do tự cậu ta đoán được nhỉ? Nếu không thì thật sự rất khó giải thích được sự thay đổi kì lạ về thái độ của cậu ta đối với tôi.
Trong xe im lặng lại, bầu không khí hơi đông cứng lại trong nháy mắt. May mà cũng đã tới được chỗ rất nhanh, Hạ Nam Diên và cậu bạn nhỏ của cậu ta cùng nhau xuống xe.
“Anh… À không phải, chú, tạm biệt, đi đường cẩn thận nhé!” Đứa nhỏ kia vẫy vẫy cánh tay với tôi, tuy là trời rất lạnh nhưng gương mặt tươi cười của cậu nhóc còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng ngày hè nữa.
Đúng thật là một đứa trẻ ngoan.
Hạ cửa kính xuống, tôi vẫy vẫy tay với đối phương: “Tạm biệt.” Sau đó thì quay qua nhìn Hạ Nam Diên, tương phản khá lớn nên vẻ mặt của tôi cũng hơi lạnh xuống: “Đừng quên báo bình an cho cậu con.”
“Ừ.” Cậu ta nhìn cũng chẳng thèm nhìn tôi.
Thằng ranh con.