– Miêu huynh đệ, mời đi tới Nam Tuyên đại điện, tiểu cô cô đang đợi ngươi.
Nói xong lại muốn giúp Miêu Nghị dắt Hắc Thán đi gởi.
– Không dám làm phiền, tự ta đi là được.
Miêu Nghị nói lời khách sáo.
Chu Lập Cần khoát tay nói:
– Chút chuyện nhỏ không đáng kể gì, hẳn sau khi Miêu huynh đệ trở về sẽ thành động chủ Đông Lai động, sau này còn phải nhờ Miêu huynh đệ chiếu cố nhiều hơn.
– Đâu có, chúng ta chiếu cố lẫn nhau mà thôi.
Miêu Nghị khách sáo một tiếng, lấy trong ngực ra hai mươi kim tinh, nhét vào tay mỗi người mười đồng.
Phải biết rằng đối với tu sĩ tầng thấp nhất này, mỗi tháng cũng chỉ có thể lãnh lương được mười kim tinh, Miêu Nghị xuất thủ như vậy là vô cùng rộng rãi.
Miêu Nghị biết rõ lợi hại trong chuyện lôi kéo quan hệ này, năm đó vì bảo đảm đệ đệ muội muội có thể sống thuận lợi ở Trường Phong thành, hắn thường hay cắt lỗ tai heo, hoặc lấy thịt đầu heo, hoặc ruột heo vân vân tặng cho hàng xóm láng giềng, nhất là tiểu cữu tử của quản gia phủ thành chủ.
Hắn không với tới quản gia phủ thành chủ, ngược lại tiểu cữu tử quản gia phủ thành chủ thích uống rượu, vì vậy cứ cách năm ba ngày Miêu Nghị lại đưa rượu và đồ nhắm lên tới cửa.
Toàn là thứ rẻ tiền, bởi vì Miêu Nghị cũng không thể lấy ra thứ đáng tiền. Tuy rằng rẻ tiền nhưng lâu ngày dài tháng, nhờ vậy mới thành lập được quan hệ. Đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc trước hắn có thể chống lại Hoàng Bảo Trưởng, còn có thể kiếm được cho đệ đệ muội muội cơm ăn áo mặc ở Trường Phong thành. Thỉnh thoảng tiểu cữu tử quản gia thành chủ lại nhắc nhở Hoàng Bảo Trưởng đôi câu, để cho Hoàng Bảo Trưởng không làm quá đáng.
Cũng vậy, lúc có mối làm ăn nào đó, hàng xóm láng giềng và tiểu cữu tử quản gia thành chủ cũng sẽ không quên hắn.
Dĩ nhiên, lần này Miêu Nghị có thể xuất thủ rộng rãi như vậy cũng là vì mới vừa phát tài một chút, trong chiếc rương mà hắn lấy được có chừng năm ngàn kim tinh.
Bất kể là người bình thường hay là tu sĩ, tâm lý đều như nhau.
Tiền Tử Phụng và Chu Lập Cần đột nhiên kiếm được một khoản ngoài ý muốn, vui vẻ ra mặt, dĩ nhiên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ từ chối qua loa.
Mà Miêu Nghị tự nhiên bảo hai người cứ nhận, nói là kết giao bằng hữu, không nhận chính là xem thường hắn. Vì vậy Tiền Tử Phụng và Chu Lập Cần cung kính không bằng tuân mệnh, không thể làm gì khác hơn là nhận.
– Giao vật cỡi cho ta, đã là bằng hữu với nhau, Miêu huynh đệ không nên khách sáo, tránh để cho tiểu cô cô chờ lâu.
– Vậy thì làm phiền.
Miêu Nghị nhìn hai người chắp tay một cái, xoay người rời đi.
Hắn bước nhanh đi tới Nam Tuyên đại điện, tiểu cô cô Thanh Cúc đang cười tủm tỉm đứng ở cửa đại điện chờ hắn, hỏi:
– Hoàn thành nhiệm vụ phủ chủ giao phó trở về rồi sao?
– Nhờ phúc của tiểu cô cô.
Miêu Nghị không nói hai lời, móc một túi tiền từ trong ngực áo đưa cho Thanh Cúc:
– Chút tâm ý nho nhỏ, kính xin tiểu cô cô nhận lấy.
Lần đầu tiên hắn gặp Thanh Cúc đã muốn lôi kéo quan hệ với nàng, nhưng lúc ấy tay trắng không có gì, không biết lấy gì đút lót, lần này mới cố ý chuẩn bị lấy ra một trăm kim tinh dâng lên.
Thanh Cúc cười khẽ lắc đầu nhận túi tiền, hơn nữa còn mở ra xem ngay trước mặt của hắn, phát hiện có trên trăm kim tinh, dở khóc dở cười buông lời chế nhạo:
– Ôi chao, không ít, dường như lương tháng của ngươi cũng chỉ có mười kim tinh, đây là chưa chuẩn bị trước, hay là đi ra ngoài một chuyến phát tài, biết tới nịnh nọt ta rồi phải không?
Ý nàng là, chúng ta cũng không phải gặp mặt lần đầu, vì sao trước kia không thấy ngươi khách sáo như vậy.
Miêu Nghị xấu hổ nói:
– Tự nhiên không thể để cho tài vật trên người quỷ tu kia phải mai một nơi sơn dã.
Thanh Cúc không trêu đùa hắn nữa, không thu cất túi tiền cũng không trả lại cho Miêu Nghị, mà cầm trên tay, quay đầu lại dẫn đường nói:
– Đi theo ta.