Ting— một tiếng nữa.
Đèn đỏ liền hoá xanh, hai mẹ con tiếp tục vui vẻ đi sang đường, Nguyệt Minh hướng mắt dõi theo từng bước chân của họ, đột nhiên, một tiếng rầm thật to nổ ra, tiếp đến là một tràng la hét thất thanh.
Điện thoại trong túi quần lúc này cũng rung cực mạnh, lấy ra xem thì một dòng WARNING đỏ rực hiện lên.
Nguyệt Minh cùng Khả Hân ngồi trên băng ghế, ngay lập tức cảm thấy cả người rung lên, chấn động đến rất nhanh và mạnh.
Nguyệt Minh hít một hơi, không nghĩ nhiều, nắm tay Khả Hân trấn an.
-Bình tĩnh, ngồi yên.
Nguyệt Minh vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng tay còn lại thì siết chặt thành hình nắm đấm, nhìn vào bàn tay đang nắm rung lên từng hồi của mình và Khả Hân, không phải vì sợ hãi mà vì chấn động hiện tại.
Cơn chấn động vẫn tiếp tục thậm chí so với ban đầu còn mạnh hơn, vài người bên đường lúc này đã tản đi tìm chỗ trú.
Tổng giám đốc cố hít thở thật sâu, tầm mắt vẫn như cũ, bị chấn động và hơi rượu xoay chuyển đến không nhìn rõ bất cứ hình ảnh nào, nhưng cô vẫn cố tìm hình ảnh hai mẹ con kia.
-Nhìn kìa.- Khả Hân hét lên, chỉ tay về phía trước.
Mặt Nguyệt Minh ngay lập tức chuyển sang trắng bệch…
Bắt đầu từ một tòa nhà bốn tầng ven đường, từ từ sụt lún, sau đó lan ra thật nhanh, thật nhanh, chẳng mấy chốc lan đến mặt đường lộ, tạo một hố tử thần thật to, nuốt chửng hết toàn bộ những thứ xuất hiện quanh nó.
Hai mắt Nguyệt Minh trợn to, trong lòng lộp bộp vài tiếng hãi hùng, cảnh tượng trước mặt quá sức đáng sợ, e rằng cả đời này cô chưa từng thấy qua loại thiên tai nào kinh khủng như thế.
Hiện tại, vài chiếc xe bị hố tử thần nuốt gọn vào, bên trong lớp cửa kính, chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng những người đập cửa kêu cứu cứ ám ảnh mãi trong tâm trí Nguyệt Minh….
Hố tử thần tham lam, đi đến đâu liền nuốt chửng đến đó, hệt như một tên ôn thần đói kém được giải thoát.
Hai mẹ con lúc nãy, người mẹ bị té đã ngồi bệt xuống đất, dường như không thể chạy được nữa, Nguyệt Minh không biết họ nói gì, nhưng cô đoán người mẹ đang kêu đứa bé hãy mau chạy khỏi nơi này đi, bởi vì… hố tử thần đang hướng về phía hai mẹ con họ.
Nhịp thở của Tổng giám đốc dần gấp hơn, đôi bàn tay siết chặt bây giờ cũng hằn sâu vết móng.
Cứu.
Phải cứu.
Nhưng cứu bằng cách nào.?
Vô dụng.
Cô vô dụng…
Tay Nguyệt Minh run run, làm sao?
Chị hai…
Nhật Minh…
Làm sao…
Làm sao đây?
Nguyệt Minh trực tiếp thả tay Khả Hân ra, lao về phía trước, không suy xét hậu quả.
Khả Hân ngay lập tức hoá đá vì sốc, chớp mắt một cái, bóng lưng Nguyệt Minh đã chạy xa. Khả Hân không nghĩ nhiều, cũng chẳng thể trách chị đã lúc nào rồi mà còn lo chuyện bao đồng, liền bật dậy, chuếnh choáng chạy theo.
-Are you ok?- Nguyệt Minh không có dư thời gian, cô vừa đỡ người phụ nữ vừa hỏi.
Nhưng mà, phụ nữ mang thai cân nặng tăng lên rất nhiều, có cố gắng cỡ nào Nguyệt Minh cũng không thể đỡ cô ấy đứng dậy được.
Chết tiệt!
Nguyệt Minh cắn răng nhìn hố tử thần ngày càng mở rộng diện tích kia, gấp gáp đến không nghĩ ra biện pháp. Đứa nhỏ chạy lại nắm lấy tay cô lắc lắc, như thể muốn nói hãy cùng nhau cố gắng, bé dùng chút sức cố giúp Nguyệt Minh đỡ mẹ đứng dậy, cô rất muốn tán dương cháu bé nhưng tình huống không cho phép.
Bỗng chốc, cánh tay còn lại của người phụ nữ được nhấc lên, hai mắt Nguyệt Minh sáng rực, nở một nụ cười xán lạn giữa tăm tối vì Khả Hân tới giúp một tay.
Dưới sự giúp sức của Khả Hân, cuối cùng họ cũng mang người phụ nữ đi xa hơn một đoạn.
Chấn động kết thúc, nếu chậm thêm chút nữa, e là… nhưng thôi, dù sao người cũng đã cứu được, nghĩ nhiều không cần thiết.
-Chị điên rồi! Lần sau chị làm ơn nghĩ cho mình!- Khả Hân thoát vai thư ký nhỏ lễ phép, không kiềm chế được mà lớn tiếng mắng Nguyệt Minh.
Đúng thật là Khả Hân tốt bụng, nhưng tốt bụng một cách ngu ngốc như thế này thì nàng chịu thua, trước khi nghĩ cho người khác, nàng phải nghĩ cho bản thân mình.
Nhìn thấy chị sếp không biết là do say hay do mất não mà cứ vậy lao đầu vào chỗ chết, nàng hoảng sợ tột độ, sinh mạng của Nguyệt Minh hay Hạ Băng cũng chính là sinh mạng của Khả Hân!
Thư ký nhỏ vì vậy mà cực kỳ tức giận, đôi mắt tự lúc nào đỏ ngầu. Loại trạng thái chưa từng có.
Nguyệt Minh lại cười, không vì những lời lớn tiếng của em gái nhỏ mà bực bội, cô đầy chân thật nói hai tiếng “Cảm ơn”.
Hai mắt Khả Hân liền long lanh, tự nhiên nàng muốn khóc quá…
Nguyệt Minh cúi người, cô dùng tiếng Anh để giao tiếp hỏi han, nhưng người phụ nữ không hiểu lắm, cả hai chỉ đành dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt sự cảm kích.
Cô không quên mỉm cười xoa đầu bé gái thay cho lời cảm ơn và khen ngợi, không biết đứa bé có hiểu không, chỉ thấy bé nở nụ cười rạng rỡ.
Nguyệt Minh lắng nghe tiếng còi xe rồi nhìn về phía xa xa, một loạt xe cứu thương cùng xe cảnh sát chạy đến, cô thở phào, đưa tay lau đi vệt mồ hôi rồi lặng lẽ rời đi. May là dư chấn nhanh đến cũng nhanh đi.
Khả Hân đi theo phía sau, chuyện lúc nãy cũng hù chết thư ký nhỏ mất rồi. Nơi họ sống thường không phải đối mặt với các loại thiên tai nên lần đầu Khả Hân gặp trường hợp này, nàng liền lấy điện thoại ra nhắn tin báo cho Uyên Hà.
Họ đi thêm vài bước, Nguyệt Minh đi trước, Khả Hân theo sau.
Rầm—
Màu máu đỏ tươi bắn lên mặt Khả Hân.
Hai mắt thư ký nhỏ trợn to, khuôn mặt ngập tràn hoảng loạn đến mức điện thoại từ trên tay vô thức rớt xuống đất, vỡ cả màn hình.
Sự rung chuyển ban nãy đã làm cho một biển quảng cáo nhỏ bị xê dịch, đúng lúc Nguyệt Minh đi ngang qua liền rơi trên người cô.
Nguyệt Minh chẳng kịp phản kháng, chẳng kịp làm gì kể cả là một cái giật mình nhẹ, cứ như thế, bị một vật phẳng bằng kim loại nặng đè ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, bất động.
Khả Hân gục ngã, chân không còn trụ vững nữa, sự sợ hãi bao trùm lấy nàng.
Làm sao vậy?
Mới đó, họ còn nói đó, cười đó, còn cùng nhau thở phào nhẹ nhõm mà?
-Nguyệt… chị Nguyệt!!!- Khả Hân gào khóc, hai chân run rẩy dường như chẳng còn sức lực, nàng phải cố gắng hết sức để bò lại gần
Từ xa, đội cứu hộ chứng kiến sự việc liền chạy đến, toàn bộ thao tác cứu hộ chuyên nghiệp đến mức chỉ diễn ra chỉ trong vài giây.
Khả Hân lúc này đã khóc đến hoa mắt, chỉ còn thấy được mỗi màu đỏ rực thấm đẫm áo vest trắng tinh Nguyệt Minh mặc lúc chiều.
Quá sợ hãi.
Khả Hân vô thức ngất đi.
Gia Minh ấn nút khóa xe, chuẩn bị vào nhà thì ầm một tiếng, cánh cửa bật mở, ngay sau đó là dáng hình đứa con gái nhỏ bé đang bị sốt của ông ào chạy ra nhanh như một cơn gió.
Gia An chỉ khoác đúng một chiếc áo khoác đen dài, bộ đồ ngủ lúc trưa ông thấy vẫn chưa thay.
Gia Minh nhíu mày tự hỏi Gia An vì sao lại thất thố như vậy mà chạy ra đường?
Đến cả miếng dán hạ nhiệt vẫn còn trên trán kia, con gái mình trước giờ có bao nhiêu phần chỉnh chu, bây giờ sao lại thành ra lội thôi thế này?
Gia Minh kéo tay Gia An giữ lại, khuôn mặt nàng liền khiến không hoảng hốt,
– Làm sao? Con làm sao!?- Gia Minh lập tức khẩn trương.
Vì sao cả gương mặt xinh đẹp của con gái mình lại đẫm nước mắt thế này?
Làm sao mà con gái mình lại khóc đến hai mắt sưng húp thế này?
– Ba, con phải đi nước J. Phải đi liền. Đi trong đêm. Phải đi ngay…- Lời của nàng lặp đi lặp lại như thể đang nói trong vô thức, giọng điệu gấp gáp vô cùng.
Chưa bao giờ Gia Minh thấy Gia An trong tình trạng không giữ được bình tĩnh như bây giờ, con gái gấp 10, ông cũng liền gấp đến 9.5!
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Vừa về đến nhà, con gái liền tức tốc đòi đi nước J trong đêm, chuyện gì đã xảy ra, ông bỏ qua chi tiết nào sao!?
Nhưng Gia An không cho Gia Minh câu trả lời, nàng trực tiếp thoát khỏi cái nắm tay của ba mình, lao ra phía cổng mà chẳng hề suy xét, kết quả là vấp chân té ngã trên mặt đất gồ ghề.
Gia Minh hốt hoảng quăng hẳn cặp da xuống đất, lập tức đuổi theo, níu lấy tay Gia An, bế thốc nàng lên.
– Con bình tĩnh, nói ba nghe chuyện gì!?
Giọng nói trầm ấm đầy vững chãi của người đàn ông trưởng thành, vòng tay ấm áp luôn bao bọc che chở cho con gái nhỏ mỗi khi nàng bế tắc cùng tuyệt vọng.
Gia Minh hơi xiết vòng tay mình, đem Gia An ôm gọn vào lòng, hình ảnh mười mấy năm trước đan xen với hiện tại khiến lòng ông đau nhói không thôi.
Gia An lúc này cũng dần bình tĩnh hơn, nàng úp mặt vào ngực ba mình, khóc thút thít như năm ấy.
– Ba ơi, con sợ. Con rất sợ.