Đối với việc này, hoặc là hắn biến mất tăm tích, hoặc là sẽ xuất hiện như một kẻ điên luôn theo dõi và gây rối cậu, Chúc Vi Tinh đau đầu không thôi, hành động không thể đuổi kịp đối phương, cậu chỉ có thể dùng lời nói.
Chúc Vi Tinh hét theo sau: “—— Mã Khánh! Cậu cướp xe của tôi làm cái gì? Có phải cậu đã giả danh Phó Uy gửi tin nhắn ảnh cho tôi không?! Cậu có biết Khổng Cường không? Cậu và Mạnh Tế có liên can gì đến hắn hả?”
“—— dát kèn kẹt ka ka………”
Đáng tiếc trả lời cậu chỉ có tiếng cười xa xăm rè rè hỏng hóc của Mã Khánh.
Chúc Vi Tinh triệt để không nói nên lời, chật vật chống đỡ ngồi dậy, cũng may không té bị thương.
Phủi sạch bụi bẩn, Chúc Vi Tinh do dự là nên về nhà, hay là đi đến nơi hẹn gặp Khổng Cường. Địa điểm nhạy cảm, thời gian cũng không tiện, thân gã còn đeo trên lưng vụ án, liệu đi như thế có gặp nguy hiểm không? Chúc Vi Tinh do dự, nhưng nếu không đi, không phải sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để biết được chân tướng hay sao?
Còn có Mã Khánh, trạng thái này của hắn ta hẳn nhiên không bình thường, xe chỉ là thứ yếu, điều Chúc Vi Tinh lo hơn là bỏ mặc hắn chạy loạn khắp nơi sẽ xảy ra chuyện mất.
Liếc nhìn điện thoại, trong lòng chợt dâng lên nỗi bất an khó tả.
Rốt cục cậu quyết định báo tin cho nhà trường, trước tiên tìm người thu xếp chuyện Mã Khánh, sau đó… cậu vẫn phải nên đi gặp kẻ có khả năng là đầu sỏ sau màn này một chuyến.
Song, mới đi được nửa đường về hội trường, Chúc Vi Tinh đã đụng mặt nhóm người thuộc bộ phận phụ trách, Trần Chu, Tân Mạn Mạn, Hà Linh và một số cán bộ khác, mênh mông cuồn cuộn hướng về trước.
Vừa thấy Chúc Vi Tinh, Trần Chu dừng bước, nhìn sang với vẻ mặt hùng hổ.
“Tới thật đúng lúc, đang tìm cậu đây!”
Chúc Vi Tinh không để ý tới thầy ta, thắc mắc quay sang nhìn một trợ lí sinh viên trong đó.
Sinh viên trợ lí nói: “Chủ nhiệm khoa yêu cầu tất cả nhân viên hậu cần của buổi văn nghệ trường đến phòng nghỉ, mở cuộc họp tổng kết.”
Chúc Vi Tinh không nhúc nhích, trực giác cho cậu biết có gì đó không ổn.
Vẫn là Tân Mạn Mạn lại gần nhỏ giọng mật báo, nội dung khiến cậu hết sức bất ngờ.
“Kim Minh Nguyệt với Đông Na được đưa đi bệnh viện rồi, nói là ngộ độc thức ăn.”
Đông Na là ai thì Chúc Vi Tinh không biết, nhưng tình huống của Kim Minh Nguyệt thế nào thì cậu biết rất rõ. Bữa ăn hôm nay của nhóm nhạc hơi là do sinh viên trợ lí phụ trách, cũng chính là Chúc Vi Tinh cậu.
Giờ cô ấy đột nhiên lại bị ngộ độc thức ăn?
Cau mày, Chúc Vi Tinh hỏi: “Sau khi ăn phần ăn chúng tôi đặt thì bị ngộ độc thức ăn, nên buổi diễn sáo mới thất thường như vậy sao?”
Biểu tình Tân Mạn Mạn một lời khó nói hết, không cam lòng gật đầu.
Chúc Vi Tinh nhếch khóe miệng: “Kim Minh Nguyệt? Đông Na? Sao chỉ có hai người này bị ngộ độc?”
Lời này khiến Trần Chu giận dữ: “Cậu còn muốn mấy người?! Thành sự không đủ bại sự có thừa mà…” Thầy ta nhỏ giọng chửi.
“Đâu chỉ có hai người? Hà Linh cũng thấy không khỏe! Chỉ là không đi bệnh viện mà thôi!” Một cô gái khác cũng tham gia múa phụ lên tiếng, kéo kéo người bên cạnh.
Chúc Vi Tinh chuyển mắt, chỉ thấy sắc mặt vị hoa khôi kia thất thường vài giây, sau lại cúi đầu im lặng bưng kín bụng.
“Không phải đồ ăn, đồ ăn có rất nhiều người ăn chẳng sao cả, hẳn là cà phê nhà S, chỉ có mấy người các cô uống, cũng là đồ các cô muốn đặt.” Tân Mạn Mạn tranh luận.
Cô gái khoa múa chột dạ, được Trần Chu đỡ lời.
“Muốn biểu diễn tốt mà còn ăn uống tùy tiện như vậy, kỳ cục!” Trần Chu phê bình, câu chuyện liền chuyển, quay sang nói với giáo viên tổ chức và điều phối, “Nhưng bất kể là đồ ăn hay đồ uống thì nhiệm vụ của nhóm phụ trách chính là sàng lọc, bảo đảm an toàn, kiêng khem này kia, đặc biệt là khoa nhạc dân tộc, thanh nhạc.”
Giáo viên khẽ cau mày, nhưng không phản bác.
Chúc Vi Tinh nhìn ra ý của Trần Chu, mặc dù Kim Minh Nguyệt và những người nọ có lỗi, nhưng nếu chứng thực đồ ăn có vấn đề, thì cái nồi này tổ điều phối cũng phải đội nửa cái đầu, đặc biệt là Chúc Vi Tinh – người đặt cà phê cậu đây, và không ngờ gì sẽ là tai họa đối với cậu.
“Đã xét nghiệm cà phê chưa?” Chúc Vi Tinh hỏi Tân Mạn Mạn.
Tân Mạn Mạn lắc đầu: “Đều đã uống xong, bao bì cũng ném, giờ đi lục tìm trong thùng rác, cũng không biết có thể tìm được không.”
Đều đã được sắp xếp từ trước.
Trước mắt biết chuyện xem ra chỉ có hai người ngộ độc trong cuộc, cùng với bản thân Chúc Vi Tinh. Mà, không đúng, còn có vị giám đốc trăm công nghìn việc Trương Thân kia, nhưng hắn không thể đi ra làm chứng.
Vậy nên tạm thời không có chứng cứ, ngồi lại họp hội chẳng qua cũng chỉ là tranh cãi lời qua tiếng lại mà thôi, hiện tại Chúc Vi Tinh thực sự không có thời gian quản mớ hỗn độn này.
Dưới cái nhìn nghiêm nghị của Trần Chu, Chúc Vi Tinh lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó xin phép giáo viên nhóm điều phối cho cậu rời đi vì có việc.
Giáo viên trong văn phòng chưa nói gì.
Trần Chu lại cực kì không hài lòng: “Làm sai thì phải nghĩ biện pháp chịu trách nhiệm, chứ không phải lâm trận bỏ chạy.”
Cô gái khoa múa bên cạnh Hà Linh cũng trầm giọng nói: “Có việc là giả, sợ chuyện mới là thật.”
Đây là cưỡng ép coi cậu là cái kệ bếp, dùng để bày nồi đây mà.
Chúc Vi Tinh lạnh mặt, ánh mắt quét qua bọn người Hà Linh Trần Chu, cuối cùng rơi xuống phía sau bọn họ.
Xa xa, một cô gái gấp gáp chạy đến từ hội trường, trong tay là cốc nhựa còn sót ít cà phê. Chính là Lục Tiểu Ái.
Lục Tiểu Ái thở hồng hộc, một mặt mờ mịt: “Sao vậy…? Gửi tin nhắn kêu tôi nhặt thứ này trong thùng rác làm gì?”
Chúc Vi Tinh cầm lấy, đưa cốc cà phê cho giáo viên văn phòng: “Cái kia mọi người không tìm được, tôi vẫn còn một cốc đặt cùng đợt. Cà phê còn lại không nhiều, nhưng cũng đủ xét nghiệm. Trên cốc có số thứ tự, có thể đến cửa hàng để kiểm tra thời gian cũng như người đặt hàng, không thể giả được.”
Sau đó quay sang giáo viên tổ điều phối: “Chờ có kết quả rồi, em nghĩ lúc đó mở họp để thảo luận và xác định trách nhiệm thuộc về ai cũng không muộn.”
“Cậu…” Trần Chu sững sờ, muốn chỉ trích Chúc Vi Tinh gì đó, lại không mượn được cớ nào nữa.
Hà Linh ở bên cạnh vừa đảo mắt một cái, bỗng dưng trợn to con ngươi.
Khắc ấy, một trận rít gào nổ vang từ xa đến gần, quét đến như sao rơi, rít một tiếng dừng lại phía sau mọi người.
Một cái chân dài chống nghiêng trên đất, ánh đèn đường mờ nhòe và bụi bặm cũng không thể áng bóng cỗ xe phân khối lớn ánh xanh khoa trương cùng với người cưỡi nó.
Phát hiện ánh mắt kinh ngạc của Chúc Vi Tinh, người tới nâng kính bảo hộ lên, ném mũ bảo hiểm trong tay qua, một ánh mắt cũng không liếc đến phạm vi người qua đường Giáp, chỉ hất cằm với người đứng gần nhất.
Lời ít mà ý nhiều: “Đi.”
Chúc Vi Tinh rối ren đỡ lấy mũ bảo hiểm, ngạc nhiên không biết sao Khương Dực bỗng nhiên xuất hiện thế này, sau khi bắt gặp ánh mắt hắn, chớp mắt đó cậu cũng phát giác được ý đồ hắn đến đây.
Chúc Vi Tinh hoàn hồn, quay người nhờ Tân Mạn Mạn: “Mã Khánh chắc là đang ở trường, tinh thần hắn không ổn, chạy loạn khắp nơi, nếu như có thể thì nhờ thầy cô để ý hơn.”
Nói xong, cậu dịch chân lách ra khỏi nhóm người cản đường, gật đầu cảm ơn Tân Mạn Mạn cùng Lục Tiểu Ái, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hà Linh, cậu đội mũ bảo hiểm lên, hai ba bước sải đến phía sau yên xe, trước sự chứng kiến của mọi người, được người nọ mang đi.
Sau khi ra khỏi học viện Nghệ thuật U, Chúc Vi Tinh vội đẩy kính bảo hộ lên, nói: “Anh biết Khổng Cường liên lạc với tôi à? Gã hẹn tôi gặp nhau, anh chở tôi đến trạm xe phía trước là được, tôi tự mình đi.”
Khương Dực hơi nghiêng đầu, âm giọng trầm khàn truyền ra từ dưới mũ bảo hiểm.
“Hẹn ở đâu?”
Chúc Vi Tinh không trả lời.
Khương Dực lại liệu sự như thần, cười khinh.
“… Trấn nhỏ Hồng Quang?”
Dứt lời, không cho Chúc Vi Tinh cơ hội từ chối, hắn vặn tay ga, xe tăng tốc lao vào đêm tối.
– —————————
***Dẻ: Mừng rớt nước mắt, ngỡ là quên bé nó luôn rồi, rốt cục cũng quay lại đây, nhất định sẽ không bỏ cuộc. Cảm ơn những ai vẫn chờ, xin lỗi mọi người.
