Dùng da thú làm thành cái ủng đơn giản, nhưng nó cũng chẳng ấm áp, đầu ngón chân đều lạnh đến tê cứng, buổi tối nghỉ ngơi chỉ cần hơi xoa nhẹ một chút liền đau đến run người, càng đừng nói tới hai tay hắn.
“Đó là bởi vì chúng ta sắp tới rồi.” Lộ trình mười ngày, nếu một mình Nguyên Chiến thì đã tới rồi, nhưng vì nhiều người, tuyết lại lớn, nên đến giờ vẫn chưa tới nơi.
Nghiêm Mặc lên tinh thần: “Còn bao lâu nữa mới tới?”
“Nếu nhanh hơn một chút, thì trong vòng 3 ngày nhất định có thể tới. Thật ra chúng ta đang đi lên cao, từ chiều hôm qua đã bắt đầu đi lên sườn núi rồi.”
Nghiêm Mặc quay đầu nhìn bốn phía, trầm ngâm: “Độ dốc không rõ ràng lắm.”
“Sườn núi rất dài, nếu không chú ý, cậu sẽ không biết đây là sườn núi. Chờ đến khi lên tới đỉnh, nơi đó có một khu đất bằng lớn, rất lớn, tầm cỡ hồ nước mặn.”
“Anh lại đây hẳn là không chỉ nói với tôi chúng ta sắp tới rồi đúng không?”
Nguyên Chiến lau bông tuyết trên mặt đi, mái tóc ngắn củn của hắn đã biến thành màu trắng, nhưng chẳng biết có phải vì Nguyên Chiến có năng lực đặc thù nên mới không cảm thấy lạnh hay không, đến bây giờ hắn còn đi chân trần đó, mỗi lần Nghiêm Mặc nhìn đến cặp chân của hắn, liền cảm thấy cả người phát lạnh.
“Chúng ta mang thức ăn không đủ, phải đi săn. Từ nơi này đến ngọn núi đá có sơn dương tốn một ngày đường, tôi tính dẫn một nửa nhân thủ qua trước, thứ nhất là để đi săn, thứ hai là để khai thác đá. Tôi sẽ để hết đồ ăn lại cho cậu quản, cậu dẫn nửa người còn lại tới chỗ ở mới, chờ bọn tôi mang con mồi và đá về, thì tiếp tục đổi người.”
“Có phải trước khi đi anh đã muốn làm vậy không?” Cho nên mới bảo mọi người không cần nhiều mang thức ăn làm gánh nặng.
“Ừ.”
“Tôi không biết đường đi.” Nghiêm Mặc nhíu mày.
“Cậu nhìn phía trước, thấy cây cột đá kia không? Tôi có cắm cỏ trên đó đó.” Nguyên Chiến chỉ ra xa xa phía trước.
Nghiêm Mặc nhìn theo tay Nguyên Chiến, phát hiện ở nơi xa có một cái cọc đất cắm trên mặt đất. Cọc đất bị tuyết phủ không ít, nhưng vẫn có thể nhìn ra nửa bộ phận. Này chắc là cột mốc diện tích nhỉ?
“Anh có tiểu lên cái cọc đất kia không đấy?”
Nguyên Chiến rất khẳng định nói: “Đương nhiên.”
Nghiêm Mặc nói thầm: “…… Tôi biết thừa anh sẽ làm vậy mà.”
Nguyên Chiến không rõ những lời này là khen hay chê, chỉ làm như không nghe thấy: “Từ nơi đây đến cọc đất kia, trong phạm vi này không có dã thú nào quá lợi hại, để lại cho cậu một nửa nhân thủ hẳn là đủ để các cậu an toàn đi tới nơi đó. Nhưng nhớ kỹ, lúc sau trên đường cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, cũng tuyệt đối không được thay đổi lộ tuyến, cậu cứ dẫn người đi thẳng.”
“Anh chắc chắn không có mãnh thú hay đàn thú nào có lực uy hiếp lớn? Lỡ đâu lần trước anh không bắt gặp, nhưng lần này……”
“Tôi không thể chắc chắn.”
Nghiêm Mặc lập tức đề nghị: “Hay là chúng ta cùng đi qua ngọn núi đá kia?”
Nguyên Chiến bỗng nhiên cười quỷ dị: “Tôi không chắc chắn con đường các cậu đi không đụng phải mãnh thú, nhưng tôi chắc chắn đường tôi đi sẽ đụng phải, mùa đông là mùa thiếu thốn thức ăn, gần đây có rất nhiều dã thú ăn thịt nhìn chằm chằm vào đàn sơn dương kia.”
Nghiêm Mặc trầm mặc ba giây, phun ra bốn chữ: “Tạm biệt, không tiễn!”
Nguyên Chiến cười to rời đi, hắn không cảm thấy tư tế đại nhân của hắn tham sống sợ chết, bây giờ hắn đã có hiểu người này một chút, tư tế của hắn chỉ là sợ phiền toái mà thôi.
Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Nguyên Chiến để lại thức ăn, mang theo một nửa nhân thủ đẩy nhanh tốc độ đi tới ngọn núi đá của đàn sơn dương, vì để tiện cho việc vận chuyển, bọn họ mang theo tấm ván gỗ lớn.
Các dũng sĩ tộc A Ô còn lại được một người đàn ông tên là Hồ Hồ dẫn đầu, Hồ Hồ đi đến trước mặt Nghiêm Mặc, tỏ vẻ mọi chuyện về sau sẽ nghe hắn chỉ huy.
“Đi!” Nghiêm Mặc không nói nhiều, chỉ tay về phía cây cột, cất bước dẫn đầu.
Hồ Hồ từng đi theo Nhị Mãnh huấn luyện, đương nhiên sẽ không để tư tế đại nhân đi đằng trước chịu nguy hiểm, anh ta lập tức ra lệnh, đội hình biến hóa, bảo hộ Nghiêm Mặc và ba đứa nhỏ vào giữa đội ngũ.
Suốt chẳng đường Nghiêm Mặc cầu nguyện cho mình tuyệt đối đừng đụng độ với loài mãnh thú và đàn thú nào lợi hại, không biết lời cầu nguyện của hắn có tác dụng, hay là thuốc đuổi thú của hắn có hiệu quả, hay lũ dã thú không muốn chạy ra khỏi hang trong mùa đông, có chạy ra cũng không chạy sang đây, suốt ba ngày đường, thẳng đến khi tới nơi, đều không gặp phải dã thú nào có lực uy hiếp quá lớn.
Đương nhiên, trên đường bọn họ cũng gặp phải một ít dã thú lạc đàn hoặc đơn độc, thậm chí còn đụng phải một con sói già, con sói già thấy bọn họ nhiều người liền bỏ chạy, còn mấy con dã thú khác trốn không kịp thì bị dũng sĩ tộc A Ô giết thịt bỏ bụng cả rồi.
Vì không để dã thú lần theo mùi máu tươi, nên mỗi lần săn thú bọn họ đều đào hố chôn nội tạng và xương cốt không thể ăn xuống thật sâu. Nghiêm Mặc còn rưới cả thuốc đuổi thú xuống, tránh cho bị lũ dã thú bưi ra.
Lúc đoàn người đi tới cái cọc đá đã bị tuyết vùi lấp hơn phân nửa, Nghiêm Mặc liền tuyên bố bọn họ đã tới chỗ ở mà Sơn Thần Cửu Phong đã chỉ định cho bộ lạc trong tương lai, người A Ô liền phát ra tiếng hoan hô vui sướng. Nhưng bọn họ không dám hô quá lớn, sợ đưa dã thú tới.
Dưới sự chỉ huy của Nghiêm Mặc, mười lăm dũng sĩ tộc A Ô nhanh chóng đào hố tuyết, dựng lều đốt lửa.
Một đêm không có gì đáng nói.
Ngày hôm sau, Nghiêm Mặc ra khỏi lều, đứng trong gió lạnh quan sát bốn phía.
Tầm nhìn rất trống trải.
Ở phía bắc là đại bình nguyên, còn có thể gọi là đại thảo nguyên, phía xa loáng thoáng thấy được một dãy núi.
Phía tây cũng là một vùng thảo nguyên, sau vùng thảo nguyên là những dãy núi nhỏ chập chùng, sau dãy núi nhỏ là một khu rừng không nhìn thấy điểm cuối.
Phía đông là hồ nước lớn mênh mông vô bờ, cực kỳ nổi bật, tựa như một vùng biển thu nhỏ, trong hồ nước có không ít đảo lớn đảo nhỏ. Bên bờ hồ còn có những bụi cây lùn lùn.
Mà phía nam, chính là hướng mà bọn họ đi tới, có hồ nước mặn, có bình nguyên, cũng có rừng cây.
Ở xa không nhìn thấy, đến gần mới phát hiện, tại vùng thổ địa diện tích rộng lớn này còn có mấy ao hồ nhỏ và những dòng suối lớn lớn bé bé, nhìn theo hướng dòng suối chảy xuôi, hẳn là chảy vào cái hồ siêu lớn kia.
Bên rừng rậm phía tây, còn loáng thoáng thấy được một con sông không nhỏ chảy quanh.
Phía bắc cũng có sông lớn, nhưng Nghiêm Mặc không quá chắc chắn, chẳng qua hắn cảm thấy ở đó có phản quang, giống như nước sông vậy.
Chẳng trách Nguyên Chiến sẽ lựa chọn nơi này, ngay cả hắn cũng cảm thấy nơi đây có cây có nước, rất tươi tốt, tài nguyên xung quanh giàu có, phòng vệ lẫn phản kích đều dễ dàng. Một nơi như vậy nếu đặt ở thế giới cũ thì đã sớm bị nhân loại chiếm lĩnh và khai phá, cũng chỉ có ở thế giới dã thú còn nhiều hơn người mới có thể giữ nguyên vùng đất này.
Tuy địa bàn rất tốt, nhưng nếu bắt đầu từ hai bàn tay trắng, vẫn sẽ rất khó khăn.
Hơn nữa thức ăn sung túc, nếu không có người, vậy sẽ có mãnh thú đứng đầu chuỗi thức ăn. Nguyên Chiến cũng có phát hiện dấu vết sinh sống của các mãnh thú hình thể lớn quanh đây.
May là lũ mãnh thú đó có tập tính ngủ đông, tuy mùa đông không dễ xây dựng, nhưng bọn họ vẫn phải xây.
Không biết mùa đông nơi này có bao nhiêu lâu, tóm lại, trước khi mùa xuân đến, bọn họ có rất nhiều việc phải làm.
Bọn họ là nhóm người đầu tiên tới nơi này, Nhị Mãnh sau ba mươi ngày sẽ đi theo dấu hiệu bọn họ để lại trên đường, dẫn toàn bộ người A Ô chuyển đến đây. Này không phải Nghiêm Mặc yêu cầu hay Nguyên Chiến ra lệnh, mà là tộc trưởng A Ô và tộc vu thương lượng với toàn tộc mà quyết định.
Nghiêm Mặc quan sát địa hình xong, hít sâu một hơi, xoay người nhìn tộc nhân của mình, kêu Hồ Hồ bắt đầu phân công nhiệm vụ, làm tư tế, hắn không thể ngồi chờ Nguyên Chiến mang người và con mồi về, trước hết hắn phải nghĩ cách sắp xếp và giao công việc trong khả năng cho phép cho những người này.
Cùng lúc đó, tại một ngọn núi cao, trong đại điện có thể nói là hùng vĩ.
“Tư tế đại nhân, tìm được công chúa Đóa Phỉ Nhĩ Đức chưa?” Một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, mặc một thân chiến giáp sẫm màu, nôn nóng hỏi một người trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Người trung niên nọ mặc một trường y tối màu, ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn (đệm ngồi thiền), trước mặt ông ta có một khối thủy tinh trong suốt thật lớn.
Khối thủy tinh được để trên một cái bệ màu vàng kim được điêu khắc hình dị thú, chế tác thủ công cực kỳ tinh xảo và khéo léo.
Người đàn ông trẻ tuổi lại thúc giục hỏi, người trung niên lúc này mới chậm rãi nâng mắt lên.
Ông ta tựa hồ rất mệt, thần sắc uể oải, hai mắt đầy tơ máu, giọng nói khàn khàn, trầm thấp nhưng rất bình tĩnh: “Tìm được rồi.”
Người trẻ tuổi vui mừng, lập tức hỏi: “Tìm thấy ở đâu?”
Giọng nói người trung niên có vẻ gắng gượng: “Ở nơi chúng ta chưa từng đặt chân tới, phía bên kia núi Phụ Thần.”
“Xa như vậy?” Người đàn ông trẻ tuổi nôn nóng đi qua đi lại, rồi quay đầu nhìn người trung niên: “Công chúa…… còn sống không?”
“Thần linh thủ hộ nói cho ta biết, công chúa điện hạ vẫn còn sống.”
“Vậy thì tốt, chỉ cần còn sống là tốt, còn sống là tốt.” Người đàn ông trẻ tuổi thoạt nhìn có vẻ rất vui mừng: “Tôi muốn nói tin tốt này cho quốc vương bệ hạ.”
Người đàn ông trẻ tuổi hưng phấn đến quên mất phải nói lời cảm tạ với tư tế, cứ thế vội vàng rời đi.
Người trung niên giương mắt nhìn theo bóng dáng người đàn ông nọ, khóe miệng hơi cong, lộ ra nụ cười đầy vẻ châm chọc.
“Diệp Hách đại nhân.” Một người đàn ông cao lớn đi ra từ chiếc bình phong phía sau tư tế: “Ngài cảm thấy bệ hạ sẽ phái người đi cứu công chúa sao?”
“Đương nhiên sẽ.” Diệp Hách cười nhạt, đưa lưng về phía người tới, nói: “Bên cạnh bệ hạ có nhiều người phụ nữ như vậy nhưng chỉ có một đứa con gái, để kế thừa vương vị, bệ hạ sẽ phái người đưa công chúa về.”
“Vậy xem ra tôi đây phải đích thân đi một chuyến.”
Diệp Hách nhìn chằm chằm khối thủy tinh trước mặt, đột nhiên gọi người đàn ông cao lớn: “Bên kia núi Phụ Thần chưa có ai từng đi qua, nếu ngài muốn đích thân đến đó, vậy phải cẩn thận, nơi đó là thiên hạ của lũ người mọi rợ.”