Phong Thần Vũ cùng Hạ Như Ân đưa cậu bé đi ăn sáng, sau khi ăn sáng xong cậu bé lại đòi qua chơi với Dương Kỳ.
“Mẹ ơi, con muốn qua chơi với ba Kỳ và cô Hạ ạ.” Cậu bé nắm lấy tay cô kéo nhẹ.
“Vậy mẹ chở con qua gặp ba Kỳ và cô Hạ nhé.
“Vâng ạ.
“Bảo bối hết thương bố rồi à.” Phong Thần Vũ bĩu môi nhìn con trai.
“Không có ạ, bố mẹ còn phải đi làm mà, nên con muốn qua chơi với ba Kỳ và cô Hạ ạ” Hạ Minh Huy nhanh trí giải thích với papa.
“Bố đùa thôi, bố chở hai mẹ con đi nhá.
“Vâng.
Phong Thần Vũ đã lái xe tới bệnh viện, cả ba người cùng đi lên.
“Ba Kỳ ơi..” Cậu bé đẩy cửa bước vào Dương Kỳ đáng soạn đồ chuẩn bị xuất viện cho Nhật Hạ.
“A, bảo bối ngoan, nhớ ba Kỳ không.” Dương Kỳ ẩm cậu bé trên tay, anh cũng liếc nhìn Hạ Như Ân anh lại bất ngờ khi thấy Phong Thần Vũ đi chung.
Ánh mắt bất ngờ nhìn sang Hạ Như Ân, cô hiểu ý anh nên khẽ gật đầu mà cười.
“Chào cậu” Phong Thần Vũ lên tiếng chào hỏi Dương Kỳ, Dương Kỳ cũng cười lại lịch sử bắt tay anh.
Cả hai đã đều có tình yêu riêng nên cũng không còn ranh ghét nhau.
“Ba ơi, cô Hạ đâu rồi ạ.” Andre lên tiếng hỏi Dương Kỳ.
“Anh yêu à, anh soạn đồ xong chưa?” Nhật Hạ không biết có sự xuất hiện của mọi người cô thản nhiên gọi Dương Kỳ.
Nhật Hạ bước từ nhà vệ sinh ra mà mắt chữ O mồm chữ A nhìn mọi người, cô ngại đổ cả mặt nép vào đằng sau lưng Dương Kỳ.
Trong thời gian vừa qua lúc nằm viện ngày ngày Dương Kỳ đều trong sóc cô, anh cũng cố gắng thể hiện tình cảm của mình cho Nhật Hạ thấy cả hai đều đang lén lút yêu đương chưa công khai.
“Ấy chà chà, hai anh chị yêu nhau rồi mà còn giấu ” Hạ Như Ân liền tiếng mà cười tủm tỉm.
“Bố mẹ ơi tối nay con ngủ với ba Kỳ được không ạ” Hạ Minh Huy tối nay muốn ngủ chung với Dương Kỳ, Phong Thần Vũ và cậu bé đã thống nhất với nhau là, cậu bé sẽ gọi Phong Thần Vũ là bố, còn gọi Dương Kỳ là ba.
“Được ” Hạ Như Ân có nhìn sang anh thấy anh gật đầu nên cô cũng đồng ý vì cậu bé là con ruột của Phong Thần Vũ ít nhất cũng phải hỏi ý anh.
“Vậy tối nay cục cưng ngủ chung với cô Hạ nhé” Nhật Hạ nhéo má cậu bé cười vui vẻ.
“Vâng ạ
****
Bữa nay Hạ Như Ân phải có công việc giải ở công ty Phong Thị nên đã cùng anh tới công ty.
Công việc rất nhiều nên cả hai đã bàn công việc đến tối muộn, Hạ Như Ân buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống.
“Em buồn ngủ à.” Phong Thần Vũ nhìn đồng hồ.
“Ừm.
“Vậy ngày mai chúng ta bàn tiếp, đã 9h tối rồi anh đưa em về.
“Không cần phiền anh đâu, tôi tự về được.” Hạ Như Ân lấy túi xách đứng dậy muốn mở cửa ra về, nhưng cánh cửa đã bị khoá bên ngoài không thể nào mở được.
“Sao lại không mở được.” Hạ Như Ân cau mày vặn tay nắm cánh cửa mãi không được, nên ánh mắt cầu cứu nhìn anh.
“Để anh xem?” Phong Thần Vũ không lo lắng cũng chẳng hốt hoảng gì.