“Lâm Dương, đủ rồi!”
“Sắp xong rồi!”
“Bình thường cũng không thường thấy anh hung tợn như vậy, tại sao? Đánh mấy bà anh sẽ tới đánh nhiệt tình như vậy?”
“Anh chỉ có chút khả năng này?”
Người bên cạnh ra sức thuyết phục, còn người đàn ông trước đó đã bị A Cầu làm cho sợ hãi cũng chế nhạo.
Nhưng Lâm Dương hồn nhiên không để ý tới, đứng dậy liếc nhìn đám người, hỏi: “Vừa rồi là ai tát vợ tôi?”
Mọi người đổ xô về phía A Cầu vừa đứng dậy khỏi mặt đất.
“Anh muốn làm gì?” A Cầu cả người run lên, đột nhiên bóp chặt con dao sắc đẹp dẫn Tô Nhan từ trêи mặt đất xuống.
“Tôi chỉ muốn báo thù cho vợ tôi mà thôi!”
Lâm Dương bình tĩnh nói rồi đi về phía hắn.
“Anh… anh đứng lại cho tôi… anh đừng ép tôi!” A Câu run rẩy, sợ bản thân không thể đánh bại Lâm Dương.
Tại thời điểm này…
Tích tích Tiếng còi cảnh sát vang lên, sau đó một chiếc xe tuần tra dừng lại ở cổng cư xá, hai người mặc đồng phục lao tới.
ụ Khi A Cầu nhìn thấy hai người mới đến, mắt anh ta sáng lên.
“Hả? Anh Ngưu?”
“A Câu?”
Một trong những viên cảnh sát cau mày.
Xung quanh hàng xóm và người qua đường cảm thấy lạnh gáy, hướng về phía Lâm Dương không ngừng lắc đầu.
“Chuyện này kết thúc rồi? Có ai biết người nào đây không?”
“Lâm Dương, anh tự cầu phúc cho mình đi.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát tên Ngưu hỏi.
Tuy nhiên, trước khi A Cầu nói đến Lâm Dương, máy thím trêи mặt đất đã nhảy dựng lên, chỉ vào khuôn mặt sưng tấy và hét lên: “Đồng chí tuần tra, bọn họ không chỉ ăn cắp đồ mà còn đánh người! Chúng còn phải cầm dao đâm người! Nhìn xem, đây là bằng chứng, vết thương trêи người của chúng tôi chính là bằng chứng. Các anh mau bắt bọn họ đi, nhanh …. “
“Có thật không?” Tên tuần tra liếc nhìn Lâm Dương và những người khác, sau đó hỏi những người qua đường xung quanh.
“Đánh nhau là có thật, nhưng ăn trộm cái gì thì không biết.”
Người qua đường trả lời.
“Nếu là như vậy, thì mời các anh đi theo chúng tôi để lập biên bản.”, cảnh sát nói.
“Tốt!”
Lâm Dương gật đầu, rất hợp tác.
“Này, anh xong rồi, đây là anh Ngưu của tôi, nhóc con, tôi sẽ cho anh biết cái cảnh muốn sống không được muốn chết cũng không xong! Tôi sẽ khiến cho anh hối hận vì đã làm khổ tôi!” A Cầu cười gẵn.
“Tôi sẽ đợi anh.”
Lâm Dương gật đầu.
*“A Cầu, mau gọi đại ca của anh đến đây bảo anh ta lập tức tới đây, mẹ nó bị người đánh chết!” Dì Dương nhìn chằm chằm vào một cái đầu heo hét lên.
“Mẹ đừng lo lắng! Đại ca khẳng định đã nhận được tin tức, nhất định sẽ trút giận cho xem. Mẹ yên tâm đi!”
“Mẹ muốn nó đánh gãy chân con chó này, mẹ muốn nó ném thằng nhóc kia vào hang ăn mày, còn để cho cô ta bị bọn ăn mày bần thỉu kia cưỡng bức gấp trăm lần! Ngàn lần !I”
“Mẹ, yên tâm! Cảm đoan không vấn đề!”
A Cầu mỉm cười.
Chẳng máy chốc, Lâm Dương và mấy thím lên xe tuần tra, ngay cả Tô Nhan cũng bị bắt đi.
Trương Tình Vũ bị thương và phải tạm thời đưa đến bệnh viện để điều trị và kiểm tra y té.
Dù đây chỉ là một cuộc ẩu đả bình thường, nhưng trong mắt những người qua đường và những người hàng xóm đó lại không hề đơn giản.
“Nhà họ Tô bây giờ sắp khổ lắm rồi!”
“Ai có thể nghĩ rằng người phụ nữ này thực sự là mẹ của anh Báo!”
“Lâm Dương bây giò lành ít dữ nhiều, e rằng sợ không về được.”
Mọi người tràn đầy cảm xúc, hầu như không ai trong khu vực này không nghe nói đến Báo gia.
“Con của tôi…!”
Trương Tình Vũ từ trêи lầu chạy xuống và khóc lớn.
“Chuyện gì đã xảy ra? Đã xảy ra chuyện gì?” Tô Quảng vừa đi làm về, sau khi biết được sự thật, sắc mặt vô cùng khó coi.
“A Quảng, chúng ta phải làm sao bây giờ? Con gái chúng ta sẽ phải ngồi tù sao?” Trương Tình Vũ sắp ngất vì khóc quá nhiều.
Tô Quang hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Đừng nóng vội! Tôi…
Tôi sẽ đi tìm đồng nghiệp cũ giúp đỡ…”
“Tôi đi cùng với ông.”
Hạ quyết tâm xong, cả hai vội vàng rời khỏi nhà.
Đúng lúc này, trong một phòng chơi bida dưới lòng đất, một gã đầu trọc mặc vest đen đang chơi bida, một lúc sau có điện thoại gọi đến.
“Báo!”
“A Ngưu? Sao anh lại gọi cho tôi? Ò, tối nay tự đến, tôi sẽ thu xếp một chỗ cho anh!” Người đàn ông trọc đầu nheo mắt cười.
“Không phải.” Một giọng nói trầm thấp vang lên: “Mẹ của anh đã xảy ra chuyện rồi!”
“Ah?” Người đàn ông đầu trọc đập mạnh quả banh trong ta trêи mặt đất, gã vẫn giữ nụ cười đầy gớm ghiếc: “Ai đã làm chuyện đó?”
“Một đứa vô dụng.”
“Vậy sao?”
Tên đầu trọc nhắm mắt im lặng một lúc rồi nói: “A Ngưu, giúp tôi điều tra lai lịch của người này.”
“Đã điều tra, nhưng không có lai lịch!”
“Thật sao? Vậy thì đừng nhốt lại, cứ để nó đi.” A Báo liếc mắt cười: “Báo gia tôi phải tiếp đãi nó đàng hoàng, còn lại… cứ giao cho tôi!”
“Đừng gây ra án mạng.”
“Yên tâm, tôi biết chừng mực.”
Nói xong, người đàn ông đầu trọc cúp điện thoại.
“Tìm một vài người giỏi, chuẩn bị một chút.”
“Báo gia, có chuyện gì vậy?” Người bên cạnh hỏi.
“Mẹ tôi bị đánh!” Báo gia hét lên.
Mọi người đều bị sốc.
“Vậy gọi bọn A Tang qua bên đó?”
“Không! Lần này tôi đích thân tới đó!”