Còn Yên Đới Nam, ôm cô gái nhỏ trong lòng, nghĩ Vỹ Điệp đang buồn rầu chuyện kí ức nên không dám khó làm dễ, kể xong chuyện hắn chỉ hỏi vài câu qua loa, rồi âm thầm cho người điều tra thực hư.
….
Vỹ Điệp giấu chuyện mang thai rất kín, Yên Đới Nam vẫn còn chưa biết sự thật, lợi dụng điều đó mà bắt đầu tính toán kế hoạch hạ bệ một trong tình nhân của hắn.
Mấy ngày trôi qua, vì đang vào thời kỳ nhiều việc nên Yên Đới Nam lúc nào đến công ty cũng đưa Vỹ Điệp và hai tình nhân của hắn đi cùng để phụ xử lý. Thế nhưng, hôm nay Tịch Nhan đến ngày đèn đỏ, bứt rứt trong người nên được hắn cho phép ở nhà, vô tình tạo cho Vỹ Điệp một cơ hội.
Cô cũng chủ động ở nhà vì lười biếng, hắn lại nuông chiều đồng ý, cũng không tra hỏi cặn kẽ, trước khi đi còn không quên dặn dò.
“Em ở nhà nếu có buồn chán thì cứ ra ngoài, nhưng đừng đi một mình.
Lần trước anh tìm em đã rất lo đấy!”
“Em biết rồi, không đi lung tung nữa đâu, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh.”
Cô gái nhỏ bẻ cổ áo, chỉn chu lại trang phục rồi tiễn chân hắn ra cửa chính, lúc hắn lên xe cô còn vẫy tay tạm biệt, cười rất tươi, hầu như không để lộ một sơ hở nào.
Quay lưng, đôi mắt lập tức thanh lãnh đầy quỷ dị, Phù Oánh luôn theo sát từng động thái của Vỹ Điệp, nhận ra điều khác thường trên khuôn mặt cô bắt đầu thấy lo lắng, anh lúc nào cũng kiếm cớ lởn vởn gần người.
Mọi khi ở nhà, Vỹ Điệp hay ở trong phòng cắm đầu vào sách vở và điện thoại, không thì ra khu biệt lập của cô ngắm sen ngắm hoa hồng, rất ít khi đến chỗ khác quá lâu. Vậy mà, hôm nay cô lại có nhã hứng xuống đến phòng bếp.
Tịch Nhan cũng ở đó, người này tính cách trái ngược hoàn toàn với Vỹ Điệp, không trầm lắng đạm mạc. Mỗi lần cô ta ở nhà là lại ra ngoài làm khó làm dễ người hầu, coi mình như nữ chủ nhân mỗi khi Yên Đới Nam vắng mặt.
Vỹ Điệp còn chưa vào đến phòng bếp đã nghe âm thanh xoang xoảng của Tịch Nhan mắng chửi người làm, vào ngày đèn đỏ nên tính khí của cô ta còn nóng nảy hơn mọi khi.
“Mấy người làm đầu bếp kiểu gì thế hả?
Món này nấu bao nhiêu lần rồi mà hôm nay lại mặn như thế?”
Người phụ nữ quăng thẳng đĩa thức ăn xuống đất, đúng lúc rơi ngay dưới chân Vỹ Điệp, may mắn cô né được, không bị dính bận.
“Tịch Nhan, sao em lại to tiếng với người khác thế kia?
Còn quăng đồ bừa bãi như vậy…?”
Mày mỏng nhíu chặt cau có, Vỹ Điệp khiễng chân đến gần chỗ cô gái, nặn ra nụ cười hòa nhã của mọi khi. Nhưng người đối diện lại bày ra bộ mặt chán ghét, Tịch Nhan từ trước giờ không ưa cô, từ lúc bị rút móng cô ta càng xác thực căm ghét cô, từ lâu đã công khai rạch rõ ranh giới, không còn chị em thân thiết như trước.
“Phu nhân muốn biết thì vào nhà bếp mà hỏi đi!”
Tịch Nhan hếch mặt, không có Yên Đới Nam ở đây, cô ta không ngại xấc xược, nói xong liền không muốn tiếp chuyện, chóng quay người rời khỏi đó.
Người ngang nhiên lướt qua Vỹ Điệp, cứ như cô ta mới là Yên phu nhân, làm cho những người xung quanh chứng kiến đều im lặng không một ai dám lên tiếng nhắc nhở cô ta.
Vỹ Điệp đang có âm mưu, sẵn diệp Tịch Nhan huênh hoang, cô lợi dụng cơ hội gây hiềm khích, lập tức đuổi theo Tịch Nhan lên đến lầu một liền tóm tay cô ta.
“Tịch Nhan, có người làm ở đó mà cô lại dám ăn nói với tôi kiểu đó hả?”