Bình luận này xuất hiện có hơi ngoài dự đoán của Quân Thanh Dư. Nhấn vào xem thì chỉ là một tài khoản bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng không giống như đang dẫn dắt dư luận. Chủ yếu là tin kể khổ kia Quân Thanh Dư có đọc qua rồi, nhưng nó không hề liên quan gì đến chuyện lần này, đọc bình luận này xong lại nhớ đến tin tức đó, đúng là có hơi buồn cười.
Tiền tiết kiệm để lấy làm thực nghiệm, ngay cả quần áo cũng không mua nổi. Này thì tính là cái gì? Một người lãnh đạo Đế Quốc còn đi tạo thiết lập cho bản thân, ngã ngựa cũng là đáng đời.
Trong tối thì thịt cá xa hoa, sống an nhàn sung sướng, ngoài sáng thì đi kể khổ, đúng là đáng ghê tởm.
Mọi chuyện tính đến hiện tại đã có thể xâu chuỗi lại. Người lãnh đạo Đế Quốc muốn dùng trung tâm chăm sóc người cá để vớt vát lại danh tiếng, vậy giả dụ trứng người cá bên trong trung tâm đều là sản phẩm thực nghiệm từ phòng thực nghiệm của hành tinh M mà người lãnh đạo Đế Quốc nắm giữ thì sao? Hơi động não là có thể nhận ra có gì đó không đúng.
[Lúc trước trung tâm chăm sóc người cá ra thông báo sẽ không bao giờ bán người cá cho dân thường, lần này vẽ ra cái gì mà người lãnh đạo Đế Quốc đến tận nơi thương lượng cơ, nếu có thể thương lượng thì lúc trước không thể nói ra những lời kia được]. [Bảo sao lại chịu bán, hợp tác với nhau muốn nhân cơ hội này tống khứ người cá có vấn đề chứ gì? À không, có khi ở trong tay mấy người chưa chắc đã đều là người cá, đến lúc đó thì những người cần cứu chữa chết hết cả rồi. Vừa loại bỏ được “người cá” có vấn đề, vừa có thể lưu lại tiếng thơm, lại chẳng phải bỏ ra cái gì. Mắc ói]. [Tôi bỏ tài khoản, xin lỗi vì nửa tiếng trước còn cảm ơn người lãnh đạo Đế Quốc]. [Đế Quốc hết người rồi à? Sao lại cho loại người như này lên lãnh đạo chứ?].…
Quân Thanh Dư thấy thế liền dùng tài khoản phụ gửi bình luận: [Tôi cũng thấy người này không ổn lắm, vài vị nguyên soái so ra còn quyết đoán hơn lão! Số lượng người cá đã ít, người bình thường đều chưa từng chạm đến đâu, ấy vậy mà lão lại lấy ra làm thực nghiệm, chẳng biết phải nói gì nữa. Nếu được chọn lại người lãnh đạo Đế Quốc, tôi chắc chắn sẽ bỏ một phiếu cho nguyên soái].
Phó Viễn Xuyên ở sau nhìn cá nhỏ đánh chữ: “…”. Bỏ phiếu có khi không được rồi, nhưng còn có thể đánh nhau.
Cá nhỏ bận rộn trên chiến trường dư luận, Phó Viễn Xuyên cũng không rảnh rỗi. So sánh một vài phương pháp thì dùng vũ lực mới là cách cuối cùng giải quyết tất cả, đến khi người lãnh đạo Đế Quốc không thể cứu vãn hướng dư luận nữa, chắc chắn lão sẽ chọn cách dùng đến quân đội. Lúc đó chẳng còn gì để mất, dù mang tiếng xấu nhưng chí ít có thể nắm quyền lực trong tay.
Quân Thanh Dư ăn một miếng hoa quả, “Cứ thế này xong đến tối ra thông báo anh mở cửa hàng, sau đó mở đường dây tiếp nhận người bệnh đến là được”. Giẫm đạp sự nhiệt tình của người lãnh đạo Đế Quốc, đẩy Phó Viễn Xuyên lên.
Quân Thanh Dư không có cảm giác nhờ cậy gì với người lãnh đạo Đế Quốc, cậu chỉ là một người từ nơi xa lạ đến, tất cả mọi chuyện cậu làm đều vì tốt cho Phó Viễn Xuyên thì mới làm.
Phó Viễn Xuyên mân mê tóc của Quân Thanh Dư, không hề gạt bỏ đề nghị của cậu. Chỉ là nếu Quân Thanh Dư làm vậy, vô tình khiến những thứ sau này cửa hàng mang đến trở thành của anh. Trong khi nói đúng ra thì nếu không phải nhờ Quân Thanh Dư lấy ra rau quả cũng như nước suối thì sao có thể mở được cửa hàng này. Nhưng cá nhỏ lại… dồn hết mọi công lao lên người anh.
Mà anh nào đâu tốt đẹp, tài giỏi gì chứ.
Hít vào mùi hương nhàn nhạt trên người cá nhỏ, Phó Viễn Xuyên nghĩ, chi bằng nhân cơ hội này, giúp cá nhỏ hoàn toàn thoát khỏi thân phận người cá nhỏ. Chỉ là làm thế nào để chuyện này trở nên minh bạch, rõ ràng, thì còn phải bàn bạc kỹ hơn nữa.
Ngẩn người một hồi, lúc hoàn hồn lại thì cá nhỏ đang quay đầu nhìn anh. Phó Viễn Xuyên hỏi: “Sao vậy?”.
Quân Thanh Dư cười, giơ tay chọc chọc má anh, “Anh nghĩ gì thế? Vừa xong gọi anh mà không trả lời em”.
“Không có gì”. Phó Viễn Xuyên nắm lấy bàn tay đang dán trên mặt mình, “Em vừa nói gì?”.
Quân Thanh Dư giơ vòng tay thông minh ra, nói: “Anh xem này, bên kia bắt đầu xóa bình luận rồi”.
Có lẽ do bình luận tiêu cực quá nhiều, mặc kệ chuyện xóa bình luận có làm lộ việc này ra không, bên kia vẫn xóa đi rất nhiều. Bốn, năm cái cùng dắt tay nhau biến mất, không biết thì còn tưởng là xảy ra chuyện lạ gì.
Có vài người gửi nhiều, vượt quy chuẩn cộng đồng, tài khoản bị cho bay màu luôn. Sau khi tài khoản bay màu, những bình luận từng gửi cũng theo đó bay sạch. Phần bình luận giống như đổi thành nhóm người khác, bắt đầu kể lể là người lãnh đạo Đế Quốc khó khăn ra sao. Đúng là quen thói vứt hết mặt mũi đi rồi.
Trò mèo lộ liễu như vậy, biết rõ là có chuyện gì, nhưng lại không nói ra được. Bởi vì những tài khoản có thể phát ngôn đều đã bị chặn hết.
Vậy nhưng đoạn ghi hình kia lại không bị xóa, nhưng mà nói đúng hơn thì bị xóa rồi, sau đó lại đăng lại. Quân Thanh Dư nhìn thời gian trong bài viết gốc thấy không đúng lắm, thời gian đăng khác nhau không dưới mười lăm lần. Cũng tức là trong khoảng thời gian này, đoạn ghi hình bị xóa không dưới mười lăm lần.
Đoạn ghi hình không xóa đi được, có xóa thêm nhiều bình luận, khóa thêm nhiều tài khoản thì cũng vô dụng.
Phó Viễn Xuyên có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bên kia giờ đang quắn đít lên, “Cứ để cho bọn họ bận rộn đi, không cần để ý, em cứ tập trung mở cửa hàng là được”.
Đợi khi tin tức mở cửa hàng truyền ra, sự chú ý của mọi người tất nhiên sẽ chuyển sang cửa hàng đồ ngọt, tin tức trên mạng có bị xóa hay không thực ra tác dụng cũng không lớn lắm. Chỉ là phần bình luận trông hay hay mà thôi.
Quân Thanh Dư không để ý mấy chuyện bình luận bị xóa hay không, chỉ là lúc xóa cũng xóa mất bình luận tài khoản phụ của cậu, tài khoản theo đó cũng bị khóa luôn. Một tài khoản phụ thôi mà, dù trong tay cậu còn tài khoản chính và cả tài khoản của Phó Viễn Xuyên, nhưng những cái đó không phù hợp để xem tin tức. Nhỡ đâu lỡ tay một cái, nhấn thích hoặc là chia sẻ cái gì, bị người cố ý chụp lại làm khó dễ thì cũng phiền lắm.
Dù hiện giờ tài khoản của cậu có khi chẳng có ai để ý, nhưng cậu vẫn muốn chuẩn bị cho sau này.
Không còn tài khoản phụ, Quân Thanh Dư cũng không đọc tin tức nữa, dù sao tin gì cũng biết hết rồi, những bình luận bị xóa cũng chẳng hay ho gì cho cam.
Yêu Yêu ở ngoài không biết đã ăn xong từ bao giờ, dọn xong thì lặng lẽ rời đi. Bọn họ ở bên trong mở cách âm nên không để ý thấy bên ngoài.
Quân Thanh Dư đứng lên vươn vai một cái, nói: “Chúng ta cũng về thôi”.
“Ừ”.
Tám rưỡi, chín giờ tối, Quân Thanh Dư cuộn chăn, ngồi khoanh chân trên ghế, đợi đến giờ phát thông báo. Tin tức đúng giờ phát ra sẽ có người xét duyệt nội dung, Quân Thanh Dư sợ người đọc được trước sẽ lộ tin ra ngoài nên không cần đến nữa.
Nội dung đã được nhập sẵn rồi, chỉ đợi bước cuối cùng nhấn đăng là được.
Phó Viễn Xuyên pha một cốc trà cho cậu, “Vẫn chưa đến giờ sao?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, “Chưa”. Thời gian được chọn là lúc mọi người lên mạng nhiều nhất. Sau khi đăng sẽ bay thẳng lên mục tìm kiếm nổi bật, dù có bị xóa thì cũng có rất nhiều người nhìn thấy.
Phó Viễn Xuyên nói: “Buồn ngủ thì đi ngủ trước, lát nữa đến giờ thì để tôi đăng”.
“Em chưa buồn ngủ mà”.
Phó Viễn Xuyên xoa nhẹ đôi mắt không mở nổi của cá nhỏ, “Không buồn ngủ thật sao?”.
“Ưm… Anh hôn em một cái đi”. Quân Thanh Dư dụi mắt, kéo kéo áo Phó Viễn Xuyên, “Anh hôn một cái là sẽ không buồn ngủ nữa”.
Gợi ý mật khẩu: Trong truyện, kem của hành tinh nào là ngon nhất? Có dấu, có cách, viết hoa tên riêng.
Nghiêm cấm chia sẻ mật khẩu dưới mọi hình thức!!!