La Sa cùng Đề Ny tha nghé con tới, những con sư tử cái khác giúp Áo La Tư đè trâu cái lại, Nhạc Mỹ quay về đón nhóm tiểu sư tử. Nhóm Đề Na xua đuổi đàn trâu cũng đã quay lại, hai mẹ con trâu này cũng đủ để cả sư đàn no nê.
Nơi sư tử bắt được trâu khá gần mảnh đất giao nhau giữa lãnh địa sư đàn Hoắc Tư Bỉ cùng anh em liệp báo, bất quá hiện giờ khoảng cách của anh em Mạt Sâm với sư đàn còn rất xa. Kiệt Lạc trước đó một mực truy theo dấu vết của một con liệp báo cái xông vào lãnh địa, không ngờ ở biên giới tiếp giáp lãnh địa hoa báo lại phát hiện thi thể liệp báo cái! Theo tình huống thi thể, liệp báo cái bị cắn cổ đến chết, không mất quá nhiều máu. Kiệt Lạc cảm thấy sự tình không thích hợp nên lập tức gọi anh trai mình trở lại.
Mạt Sâm ngửi mùi liệp báo cái, xác định mình không biết đối phương, lại ngửi mùi lưu lại trong không khí, lại xem xét miệng vết thương trên cổ liệp báo cái, nói: “Không phải linh cẩu, nếu là linh cẩu thì chúng ta đã ăn thịt luôn rồi, cũng không phải sư tử, miệng vết thương do sư tử gây ra không giống thế này, theo góc độ công kích cùng mức sắc bén của răng nanh thì chỉ có thể là hoa báo.”
Hoa báo am hiểu phục kích, con liệp báo này còn rất trẻ, thoạt nhìn cũng rất khỏe mạnh, muốn giết chết nó chỉ có thể dựa vào thủ đoạn phục kích. Nếu trực tiếp xông tới, nó nhất định có thể dựa vào tốc độ mà trốn thoát.
Đối với cái chết của liệp báo cái, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc cũng không có cảm giác đặc biệt, cuộc sống trên vùng thảo nguyên này, giớn hạn giữa sống và chết có khi rất rõ ràng nhưng có khi lại vô cùng mơ hồ. Có lẽ một phút trước mình là kẻ săn mồi nhưng ngay sau đó đã bị một kẻ săn mồi khác giết chết.
Anh em Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc rất mạnh, bọn nó có thể bảo vệ một lãnh địa rộng lớn, con mồi bắt được cũng đủ để sinh tồn, chỉ khi nào gặp phải thiên địch mới khó toàn thân trở ra. Đây là sự cạnh tranh sinh tồn tàn khốc, ai cũng không thể né tránh. Gặp phải kẻ săn mồi đứng trên đỉnh kim tử tháp sinh tồn, bọn nó cũng chỉ có thể tránh đi, không biết tự lượng sức mình đi khiêu khích đối phương thuần túy là muốn tìm chết.
“Hoa báo?” Kiệt Lạc ngẩng đầu, nhìn về phía phần bên kia biên giới lãnh địa: “Là con hoa báo bên kia sao?”
“Vẫn chưa thể xác định.” Mạt Sâm lắc đầu, nó đã từng gặp qua Mông Đế, nhưng chưa thấy hoa báo cái khác, chạy tới bên ngoài lãnh địa để giết một con liệp báo, này không phù hợp với tác phong làm việc của đám hoa báo cho lắm.
“Bất quá, trong khoảng thời gian này phải cẩn thận một chút.”
“Đã biết, anh trai.”
Mạt Sâm dặn dò Kiệt Lạc xong thì lập tức nghĩ tới La Kiều đang mang theo hai tiểu liệp báo, có lẽ mình nên nhắc nhở một chút.
Giờ phút này La Kiều đang phiền não xem làm sao tìm được bữa ăn tiếp theo. Trước khi Mông Đế giải quyết con hoa báo đực kia, hồ nước tạm thời không thể đi. Không biết có phải vì đám sư tử đánh nhau lần trước hay không mà con mồi đi ngang qua lãnh địa của cậu ngày càng ít, săn đám quái vật lớn kia thi quá phiêu lưu, điều này làm La Kiều thực sầu.
La Kiều bắt đầu đồng ý với quan điểm của Bích Thúy Ti, cái tên xấu xa xông vào lãnh địa người ta lại còn dám cướp con mồi của cậu nên bị cắn chết!
Trong lãnh địa thật sự không tìm thấy thứ gì để ăn, La Kiều đành mạo hiểm mang hai tiểu liệp báo tiến vào lãnh địa sư đàn Áo La Tư. Nơi này rất lớn, hiện giờ toàn bộ sư đàn đều ở phần lãnh địa bọn nó vừa chiếm được, thủ thi thể trâu bắt được mà ngủ khò khò, khả năng La Kiều cùng hai tiểu liệp báo bị phát hiện rất nhỏ. Bất quá ba cha con vẫn thật cẩn thận. Vô luận gặp phải sư tử đực hay sư tử cái đều xúi quẩy.
Nghiêm khắc mà nói, liệp báo thật sự không được tính là kẻ cạnh tranh của sư tử, mục tiêu đi săn của bọn nó khác biệt rất lớn, sư đàn thích những con mồi lớn, tỷ như linh dương đầu bò, ngựa vằn cùng trâu, số này chiếm đại đa số trong thực đơn của bọn nó. Liệp báo thì chủ yếu là linh dương gazen cùng linh dương sừng cao, thậm chí thức ăn chủ yếu của liệp báo vừa trưởng thành có thể là thỏ hoang! Nhưng sư tử hoàn toàn không nghĩ vậy, bọn nó thậm chí ngay cả mèo đồng cỏ cùng mèo hoang cũng không buông tha, liệp báo chỉ có thể im lặng chấp nhận số phận.
Mục đích của La Kiều chính là đầm lầy trong lãnh địa sư đàn, nơi đó cũng có vài động vật tới uống nước.
La Sâm cùng La Thụy hiện giờ đã có thể bắt chước động tác đi săn của La Kiều, cũng bắt đầu học cách truy bắt cùng tìm kiếm con mồi, chính là không có nhiều cơ hội luyện tập, may mắn mùa khô đã qua phân nửa, chỉ cần tới mùa mưa, trên thảo nguyên sẽ có rất nhiều ấu tể chào đời, một nhà liệp báo không cần lo lắng con mồi quá ít nữa, La Sâm cùng La Thụy còn có nhiều cơ hội để luyện tập hơn.
“Ba ba, chúng ta phải đi vào lãnh địa sư tử sao?”
“Ừ.” La Kiều dừng lại, cọ cọ cái trán La Sâm: “Không cần lo lắng, sư tử hiện giờ không ở trong này, còn nhớ rõ đầm lầy mà lần trước ba ba quơ được con lợn warthog đực kia không? Chúng ta đi tới đó.”
La Sâm cùng La Thụy không nói gì nữa, bọn nó từng theo La Kiều sinh sống một đoạn thời gian không ngắn ở lãnh địa sư đàn, đối với việc lại tiến vào lần nữa cũng không có gì mâu thuẫn.
Huống chi, ở đó có ăn a!
Đối với hai tiểu liệp báo mà nói, đây mới là nguyên nhân chủ yếu.
Nước trong đầm lầy rất đục, thay vì nói là nước, không bằng nói là đầm lầy. Phần lớn đầm lầy đã khô cạn, chỉ còn lại một cũng nước nhỏ nhưng cũng bị nhóm động vật đến uống nước giẫm lầy lội. Nếu nhóm động vật ăn cỏ sơ ý sẽ bị lún chân vào bùn.
La Kiều cùng hai tiểu liệp báo ẩn mình trong bụi cỏ lau bên đầm lầy, động vật tới đây uống nước cũng không nhiều, chờ thật lâu cũng không phát hiện con mồi thích hợp. Ngay lúc La Kiều định từ bỏ, đi tới bên bờ sông Tát thử vận may thì lại phát hiện trong nước bùn có thứ tốt.
Cá nheo!
Mỗi khi tới mùa khô, phần lớn cá đều bị các loài chim ăn thịt hoặc vì thiếu nước mà chết đi, chỉ có cá nheo vì có thể chui vào trong bùn ẩm mà ương ngạnh chờ đợi mùa mưa đến. Loài này cùng cá sấu có chút giống nhau, bất quá bản chất vẫn có chút bất đồng.
Nhưng hiện giờ La Kiều lo lắng không phải vấn đề này, việc đầu tiên cần biết bây giờ là, liệp báo có thể ăn cá sao?
Trong lãnh địa hoa báo, con hoa báo đực xâm lấn lãnh địa Mông Đế lại bị cắn bị thương chân sau, bất đồng với lần trước chính là, lần này, chủ nhân lãnh địa không tính toán để nó sống sót rời đi.